Vào một ngày nọ có một vị tu sĩ già bắt đầu cuộc hành hương đến ngôi chùa nhỏ linh thiêng tọa lạc trên mọt đỉnh núi cao hoang vu. Đường lên núi cực kỳ hiểm trở, khó khăn vì không có nhiều người lên đó. Đó là vào một ngày mưa to, gió lớn, đất đá lở xuống chắn lối đi, cây cối ngả nghiên và những suối nước buộc vị tu sỹ phải lùi lại ở dưới con dốc dựng đứng để kiểm tra lại phương hướng cách thức để lên đó lần cuối cùng.
Một
chủ quán trọ bên chân núi nhìn thấy vị tu sỹ già như vậy bèn chạy ra để thuyết
phục ông vào tránh cơn mưa lớn dưới sảnh của ngôi nhà. Chủ nhà trọ nói
“Này
tu sỹ, ngọn núi này ngập trong đất sét trơn trượt. Những lối nhỏ đã bị chặn lại
hoàn toàn bởi những tảng đá lớn lăn xuống từ vách núi. Bây giờ ông không thể
leo lên ngọn núi này được.”
“Cảm
ơn ông, tôi đang tìm phương hướng để lên đó, với tôi con đường là không hề gì”
“Xin
đừng thất vọng, ông sẽ không thể lên được trên đó, có lẽ cả cuộc đời này với thân
xác và tuổi tác như thế này”
“Ồ,
thưa ngài,” vị tu sĩ già nói, “việc leo lên ngôi đền này sẽ không có vấn đề gì
cả. Tôi vẫn sẽ đi lên đó, còn tới được hay không không phải là vấn đề. Ngài thấy đấy, trái tim tôi đã ở đó suốt cuộc đời
tôi. Bây giờ vấn đề chỉ đơn giản là đưa cơ thể của tôi đến đó mà thôi.”
Đôi
dòng suy nghĩ
Mỗi khi gặp trở ngại lớn trên hành trình cuộc sống, mỗi khi thất vọng hoặc định bỏ cuộc hãy nhớ đến vị tu sỹ này. Mỗi
một cá nhân đều có hoặc nên có một đỉnh cao nào đó mà cả đời đều hướng tới. Nó
sẽ định hướng cuộc đời ta. Tất cả những gì chúng ta thực sự cần là tìm thấy niềm
tin để hoàn thành cuộc hành trình và chúng ta sẽ hoàn thành nó dù cho thân xác
ta có đến được với nó hay không.
Bước
đi ngay cả khi không nhìn thấy đường chân trời, và khi đó thành công hay thất bại
cũng chỉ là trải nghiệm mà thôi….
Comments
Post a Comment