Người hành khách và cô chủ quán- Những câu chuyện vụn thường ngày.

 

Một người đàn ông đang đi du lịch khám phá một thành phố mới. Ông ấy lên một chiếc xe khách bình thường để có thể ngắm thành phố và cảm nhận cuộc sống bình thường như nó vốn có ở nơi đây. Trong một trạm dừng chân ngắn ngủi, anh bước đến một quầy ăn trưa trông gọn gàng và sạch sẽ. Menu của quán có ghi rất rõ: Hôm nay có Bún Thang, Sốt vang, Cà ri, cơm trắng…. Bên cạnh đó là một tủ nhỏ sạch sẽ bán các đồ ăn nhanh như snack, bánh mỳ, sandwich

người hành khách và cô chủ quán


Ngồi vội xuống ghế anh gọi: Cho tôi một tô bún thang!

Bà chủ quán trung tuổi nhìn anh rồi nhã nhặn hỏi

“Bạn xuống từ xe khách à?, nó sẽ khởi hành sau 5 phút!”

Người khách gật đầu: Tôi là khách du lịch, tôi muốn thưởng thức bún than ở vùng này!

“Không có bún thang,” người chủ quán nói.

Vậy cho tôi cơm trắng với Cà ri nóng?” Người khách khá bối rối nhưng vẫn nhã nhặn gọi món khác.

“không có cơm trắng và cũng không có cari nóng cho bạn”

Nguoiwf khsch hết sức bối rối và ngạc nhiên, anh rè rặt chỉ tay lên tấm menu…

Bà chủ quán nhìn anh với vẻ thông cảm và nở một nụ cười hiền hòa

“Không! nếu bạn đang ở trên xe buýt. Bạn có thể ăn bánh sandwich, bánh mỳ hay những thứ ăn nahnh ở đây. Tôi đã mất cả đêm ddể chuẩn bị, cả buổi sáng để làm bún thang và cà ri, còn bạn chỉ có 5 phút để ăn. Tôi sẽ không để bạn ăn những món mà bạn không có thời gian để thưởng thức.”

Bà chủ quán quay đi và nói thêm: “hãy đến đây và thưởng thức khi bạn có thời gian, tôi sẽ phục vụ bạn và kể nhiều hơn cho bạn về chúng và cả về mảnh đất này”

Bạn suy nghĩ gì về câu chuyện này??

Bạn nhận xét gì về người chủ quán?

Bạn nhận xét gì về người hành khách trên xe khách?

Rõ ràng, về mặt kinh doanh người chủ quán có vẻ không hợp thời, phạm những lỗi cơ bản, và có lẽ cũng khó để có thể mở rộng được quy mô. Cô ấy đã không tuân thủ nguyên tắc” phục vụ” chứ chưa nói đến “khách hàng là thượng đế”. Nhưng rõ ràng nếu bạn đặt địa vị mình vào trong đó, bạn sẽ đồng cảm với cảm xúc cũng như việc làm của cô. Vớ những người viết như chúng tôi, cảm xúc đó rất rõ ràng. Những điều tẳn trở, những kiến thức chắt lọc, cả tình cảm và tâm huyết của chúng tôi dồn cho bài viết nhưng chỉ được lướt qua, hoặc tệ hơn có thể chỉ được nhìn vào tám hình AI đầu tảng rồi để đó- Một cảm giác khó tả!

Bạn có thấy mình trong hình ảnh người khách du lịch kia không? Chúng ta luôn vội vã, chúng ta muốn nhìn ngắm khắp nơi, chúng ta muốn biết mọi thứ, chúng ta muốn những thứ tốt nhất…Nhưng chúng ta không có thời gian!

Và chúng ta ah bát bún thang trong 1 phút, nhai trệu trạo món sốt vang trong vài giây, uống một ly café thượng hạng trong một cú nâng cốc… như thể chỉ ăn để chứng tỏ chúng ta đã được ăn rồi. Chúng ta muốn những bài học sâu sắc qua một cái liếc mắt vào trang sách, muốn học cách nuôi dạy những đứa trẻ của chúng ta trong một video 30 giây trên tiktok, reel hay short youtube hoặc trong một đoạn quảng cáo 10 giây tràn lan trên mạng xã hội…Và rõ ràng với cách đó chúng ta sẽ gặp được ai và nhận được gì???

Nhưng đó lại chính là cách mà cuộc sống đang vận hành hiện nay! Để rồi một ngày bạn cảm thấy rằng mình đã đi khắp nơi nhưng dường như chưa biết chỗ nào, bạn đã gặp rất rất nhiều người nhưng chưa được gặp một người thực sự có tâm, bạn dạy con rất nhiều mà không có gì đọng trong đầu của chúng…Đó là bởi bạn chỉ như người hành khách đó, hoặc cuộ sống của bạn chỉ như một cơn lũ, chảy lan khắp mọi nơi nhưng không theo bất kỳ hướng nào, chỉ hời hợt và nông cạn bề ngoài…

Vì chúng ta không có thời gian??? Hay bạn vẫn để cả cuộc đời mình trên xe khách??

Quan điểm của bạn về câu chuyện này như thế nào? Hãy để lại bình luận nhé, Hải sẽ luôn chào đón và trân trọng nó. Hãy chia sẻ bài viết nếu bạn thấy hữu ích.


Comments