Chúng ta đã thực sự (muốn) rời khỏi trường mẫu giáo?

rời khỏi trường mẫu giáo


Sáng, mưa, người cha gõ cửa phòng con gái mình

- Con gái, dậy đi, dậy đi…

- Con không muốn dậy. Bố ơi.

- Dậy đi, con phải đến trường mẫu giáo.

- Con không muốn đến trường

- Tại sao không

- Có 3 lý do: Thứ nhất, vì nó rất buồn tẻ; thứ hai, vì bọn trẻ trêu chọc con; và thứ ba, vì con ghét trường học.

- Được rồi, bố sẽ cho con ba lý do tại sao con phải đến trường. Thứ nhất, vì đó là nhiệm vụ của con; thứ hai, vì con đã bốn mươi lăm tuổi, và thứ ba, vì con là hiệu trưởng. Thức dậy, thức dậy! Con đã lớn rồi. Con quá lớn để ngủ. Thức dậy! Đừng chơi đồ chơi nữa.

- Nhưng mà mưa quá!

- Hãy nhìn ra ngoài cửa sổ, và những bông hoa vẫn nở trong mưa…

Hầu hết chúng ta chưa thực sự sẵn sàng để dời trường mẫu giáo, bởi chúng ta vẫn cần nó, bởi chúng ta vẫn chỉ là những đứa trẻ con lớn xác. Chúng ta khác gì chúng nào.

Chúng- những đứa trẻ, đổ lỗi cho mọi thứ, ngã là do sàn nhà, va đầu vào mép bàn là do bàn không có mắt, cào cấu, đánh đá với bạn bè là do bạn bè trêu chọc, bắt nạt… còn chúng ta thì sao? Có lỗi nào do mình? Hay tất cả do môi trường cản trở, những người hàng xóm, đồng nghiệp ích kỷ nhỏ nhen?? Nếu có vấn đề, điều cần sửa chữa là người khác, là xã hội này, là thế giới này chứ nhất định không phải là ta.

Chúng- những đứa trẻ ôm mọi thứ vào mình, luôn miệng nói “của con” trong nước mắt, đồ chơi của con, thức ăn của con, cô giáo của con, bạn ấy của con, lớp của con, trường của con… Những đứa trẻ đó khao khát tất cả những gì trên tay người khác, sẵn sàng bỏ thứ trên tay mình để lao vào giằng giật chính thứ tương tự trên tay người khác… Chúng ta khác gì nào? Nó là của tôi, vị trí đó là của tôi, anh ấy, cô ấy là của tôi, chúng ta cũng khao khát tất cả những gì trên tay người khác và quên nhìn lại những gì có ở trong tay mình.

Chúng - những đứa đó luôn thích những siêu nhân và luôn nghĩ mình là siêu nhân, chúng có thể thay đổi tất cả, thay đổi cả thế giới với sức mạnh siêu nhiên được nhận từ vũ trụ trong khi chưa thể tự…mặc quần. Chúng có khác ta không những người khao khát siêu nhân, khao khát Phật, khao khát Chúa, muốn thay đổi thế giới, ảo tưởng với sức mạnh cải tạo xã hội trong khi không thể giữ yên ấm trong ngôi nhà của chúng ta, không thể dù chỉ là mỉm cười khi con chúng ta làm vỡ một cái bát, không thể dù chỉ là im lặng khi con ta trượt một môn thi…

Chúng- những đứa trẻ đó muốn bay lên những hành tinh xa lạ, muốn cứu trái đất khỏi những thế lực hắc ám, sẵn sàng lao vào đối đầu với khủng long bạo chúa, với người ngoài hành tinh nhưng sẽ òa khóc, sẽ chạy đi tìm trong hoảng loạn khi không thấy cô, không thấy bạn mà chỉ thấy một mình mình. Chúng hét to nhất, sợ hãi nhất, không gì khác ngoài “không ai chơi với con, chẳng ai yêu thương con”. Và tất cả được giải quyết khi ai đó nói "con thật xinh đẹp", "con thật đáng yêu, "có ta luôn ở đây rồi". Nó có khác bạn không? Bạn khác gì nó khi mà bạn vẫn run rẩy ngay cả trong nhưng cơn mơ “sợ người ta nói”, “rồi họ sẽ rời bỏ mình” “làm sao sống được khi không có cô ấy, anh ấy”. Hãy nghĩ xem bạn có khác gì?


Hầu hết chúng ta đều nghĩ rằng chúng ta muốn ra khỏi trường mẫu giáo, nhưng đừng tin. Đừng tin họ! Đừng tự dối mình. Chúng ta không muốn rời khỏi đó. Tất cả những gì chúng ta muốn là có ai đó, một vị Phật nào đó, một nhà tâm linh nào đó sửa lại những món đồ chơi hỏng cho chúng ta. "Trả lại vợ cho tôi. Trả lại chồng cho tôi, Trả lại công việc cho tôi. Trả lại tiền cho tôi. Trả lại danh tiếng, thành công cho tôi. Trả lại tôi cho tôi, một cái tôi nguyên vẹn". Đây là những gì chúng ta muốn; chúng ta muốn đồ chơi của chúng ta được thay thế. Chỉ vậy thôi

Thức dậy là điều khó chịu, bạn biết đấy. Bạn dễ chịu và thoải mái trên giường. Thật khó chịu khi bị đánh thức Một cơn mưa với tiếng sấm sét có thể làm bạn thức dậy nhưng cũng có thể khiến bạn ngủ sâu hơn. Như người Ả Rập nói, "Bản chất của mưa là như nhau, nhưng nó làm cho gai mọc trong đầm lầy và hoa trong vườn". Chúng ta sẽ không dậy, chúng ta sẽ không làm người lớn, chúng ta sẽ không dời trường mẫu giáo trừ khi chúng ta muốn là điều đó.

Nhưng chúng ta vẫn muốn ngủ, và ngoài kia trời vẫn còn mưa!

Thức dậy đi, và nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng bông hoa vẫn nở trong mưa…

Comments