Kẻ vâng lời và kẻ bất tuân.

 

kẻ vâng lời và kẻ bất tuân


Một ông sếp quyền lực cực lớn trong bộ máy công quyền có hai người trợ lý. Hai người trợ lý này lại rất yêu quý nhau trong cuộc sống. Vào một thời điểm nọ có việc rất hệ trọng mà vị sếp cần giao cho họ thực hiện. Nhưng một người vâng lời ông ta trong khi người còn lại nhất quyết không làm theo với bất cứ giá nào. Kết quả là một người được thăng chức và một người bị nghỉ việc với một lý do tồi tệ nhất.

Người trợ lý được thăng chức đã sống rất tốt trong sự ưu ái của vị sếp quyền lực, và tiếp tục vâng lời ông ta và tiếp tục được thăng chức. Tuy nhiên, một ngày nọ, suy nghĩ của ông hướng về người bạn bất tuân lệnh sếp và bị đuổi việc kia. Vì vậy, ông đã tìm đến thăm người bạn đó.

Ông đến ngôi nhà mà người đàn ông đó từng sống, nhưng anh ta không còn ở đó nữa. Một người hàng xóm nói rằng anh ta đã bán ngôi nhà và chuyển đến một ngôi nhà nhỏ hơn nhiều.

Khi ông tìm đến nơi mà người bạn bất tuân hiện đang sống, ông ta nhận ra rằng 'ngôi nhà' là một từ quá tử tế để được gán cho cái đó. Đó chỉ xứng đáng gọi là một túp lều. Người bạn sang trọng và thành đạt gõ cửa và một giọng nói vang lên, 'Vào đi!'

Người bạn bất tuân đang ngồi trên sàn nhà ăn một bát cháo rất, rất loãng.

Người thành đạt vâng lời kia nhìn bạn một thời của mình cay đắng cười.

- Nếu như anh học cách tuân lệnh sếp, anh sẽ không phải ăn món cháo loãng đó.

Anh chàng bất tuân kia húp nốt chỗ cháo còn lại, đặt bát xuống và trả lời

- Nếu anh học cách ăn món cháo này, anh sẽ không phải tuân lệnh người sếp đó.

Một năm sau, lửa của công cuộc đốt lò lan tới tận tiểu vương quốc của vị sếp kia và người tuân lệnh khi xưa cũng theo chân sếp của mình vào tù. Một túp lều cho anh ấy giờ là điều không thể. Người bất tuân giờ đã là một người thợ có công việc ổn định đến thăm người bạn. Anh chỉ nắm tay bạn mà không nói gì. Khi về người bạn tù kia nói:

- Sao anh không nhạo báng hay châm trọc gì tôi dù tôi đã làm điều đó với anh trước kia

- Không- người bất tuân trả lời. Học gì là lựa chọn của mỗi người. Chúng ta chọn cái chúng ta chịu được. Đó không phải là cái để ta phán xét. Phát xét là việc của cuộc sống, không phải của ta.


Comments