Người truyền lửa- Chuyện xưa hay chuyện hôm nay?

 

Ngày xửa ngày xưa, ở một vùng đất nọ người dân sống cũng không khác gì lắm so với loài cầm thú bởi họ chưa biết cách tạo ra lửa. Có thể ở đâu đó trên trái đất này người ta đã biết cách tạo ra và sử dụng lửa nhưng ở nơi này thì chưa, vì thế con người sống trong giá lạnh của mùa đông và sự tối tăm mỗi khi đêm về. Đôi khi họ nhặt được những miếng thịt chín, những củ khoai được nướng trong những vụ cháy rừng nhỏ và coi đó như một món quà từ thế giớ xa xăm. Họ mơ đến một thứ có thể khiến họ nhìn rõ hơn trong những đêm đen để cái ác ẩn nấp trong bóng đen được nhìn thấy, để sự sợ hãi, nghi kị bị đẩy lùi, để sự ấm áp được ngự trị. Nhưng họ chưa biết đó sẽ là thứ gì.

người truyền lửa


Rồi một ngày nọ xuất hiện một người đàn ông biết cách tạo ra lửa. Người dân trong làng nơi ông sinh sống đã vô cùng kinh ngạc trước món quà kỳ diệu này. Lần đầu tiên họ thấy một thứ ở ngay trước mắt họ, được tạo ra từ con người, cái mà mà chư từng thấy trước đó, họ không biết phải nghĩ gì về nó, hay phải làm gì với nó. Thực tế, nếu nói thật, có lẽ họ hơi sợ nó.

Nhưng sau đó, người đốt lửa đã dạy họ cách sử dụng món quà này để giữ ấm trong mùa đông giá lạnh, và tạo ra ánh sáng ấm áp, nhảy múa khi bóng tối bao trùm họ mỗi đêm. Họ có thể sử dụng nó, ông chỉ cho họ, để nấu thức ăn, và thậm chí để nung đồ gốm, từ đó ăn thức ăn. Nếu họ đơn độc và lạc lối trong vùng hoang dã, họ có thể sử dụng món quà này để kêu cứu, và tín hiệu của họ sẽ được nhìn thấy từ xa, và sự giải cứu sẽ đến.

Tuy nhiên, lửa có thể nguy hiểm và có thể gây ra sự hủy diệt. Vì vậy, người đốt lửa cũng dạy họ cách xử lý lửa một cách tôn kính và cẩn thận, để nó không gây tổn hại cho chính họ hoặc bất kỳ thành phần nào mà tạo hóa đã tạo ra cho thế giới này.

Chỉ trong chốc lát, tin tức về món quà của người thợ đốt lửa đã lan truyền từ làng này sang làng khác, cho đến khi mọi người trong vùng đều nghe về món quà bí ẩn và mạnh mẽ này. Người tạo lửa quyết định cuộc đời này ông sẽ dành để thực hiện cuộc bộ hành vĩ đại đến mọi nơi mang theo lửa và cách sử dụng nó đến tất cả mọi người. Không mang theo gì cả ngoài kiến thức và trái tim, ông đi khắp các làng mạc, truyền dạy kỹ năng của mình cho bất kỳ ai muốn học. Tin tức lan nhanh, người truyền lửat được săn đón ở tất cả các nơi mà ông đến. Rất nhiều đệ tử đã tình nguyện đi theo người để có thể truyền được nhiều lử hơn đến thế gian. Ở mỗi nơi ông đến mọi người háo hức học hỏi, và họ bắt đầu tôn kính người truyền lửa. Chắc chắn người đàn ông này rất đặc biệt, ông có thể là một vị thần hoặc chí ít là vị thần rất gần gũi với ông.

Theo thời gian, sự nổi tiếng của người thợ đốt lửa đã đến tai những người già làng và người cai trị, và cả lãnh chúa của vùng đó. Vị lãnh chúa cùng những kẻ cố vấn của ông ta không hoàn toàn thích những gì họ nghe được. Đây là một người đàn ông dường như đang mang đến cho mọi người thứ mà họ mong muốn sâu sắc, và thứ sẽ mang lại cho họ cuộc sống trọn vẹn và hạnh phúc hơn. Họ không còn sợ hãi, họ không còn u mê và việc cai trị họ sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Và điều đặc biệt nguy hiểm là mọi người đang quay lưng lại với những người cai trị và lãnh đạo của họ để đi theo người truyền lửa mới nổi này. Những người lãnh đạo và người cai trị đang mất kiểm soát!

Tất cả đều đồng ý rằng phải kiềm chế hoạt động của người truyền lửa. Và khi điều đó dường như không thể thực hiện được, họ phải dùng đến các biện pháp nghiêm khắc hơn. “Người truyền lửa phải ra đi bằng bất cứ giá nào”, một người cố vấn có ảnh hưởng nhất nói với lãnh chúa, và ông ta đã có kế hoạch chi tiết để làm điều đó. Bằng một cách nào đó không được tiết lộ, người truyền lửa hoàn toàn biến mất, có thể ông ấy bị đã bị giết hoặc bị nhốt, không ai biết cả. Và ngay ngày hôm sau, họ đã bí mật thực hiện một kế hoạch nữa. Một đám cháy rừng lớn chưa từng có đã xảy ra. Lãnh chúa và nội các của ông nói lỗi là do lửa và người truyền lửa. Và chính ông ta cũng đã bị thiêu do chính ngọn lửa của mình. Lãnh chúa ra thông báo tới tất cả mọi người rằng từ nay trử đi, đốt lửa sẽ là bất hợp pháp.

Mọi người đều kinh hãi, nhưng hầu hết đều quá sợ hãi để thách thức những người cai trị. Thay vào đó, họ đau buồn cho người truyền lửa, người mà tất cả họ đều yêu quý. Họ bắt đầu sợ lửa, họ cũng dần quên hầu hết những gì anh ta đã dạy họ. Cuộc sống dường như lại trở về như cũ, giá lạnh, tối tăm bởi vì dân chúng không bao giờ thực hành các kỹ năng của mình nữa.  Nhưng trong thẳm sâu tim họ, họ không bao giờ quên ông ta- người truyền lửa.

Những người cai trị và lãnh đạo đã hội ý về cách xoa dịu mọi người và quên đi người đàn ông nguy hiểm này. Họ nảy ra ý tưởng khuyến khích mọi người xây dựng đền thờ để tưởng nhớ người truyền lửa. Và thế là, ở mỗi ngôi làng, một ngôi đền hoặc một tượng đài hoặc một cái gì đó tương tự đã được dựng lên. Mọi người trang trí những ngôi đền, tượng đài này bằng hoa, những bức tranh và bức tượng đẹp. Họ thường xuyên tụ họp ở đó để tưởng nhớ người đốt lửa và tất cả những gì anh ta có ý nghĩa với họ. Họ đã viết vào sách những chỉ dẫn mà người truyền lửa đã hướng dẫn họ khi người còn sống. Họ đọc những trích đoạn từ những cuốn sách này mỗi khi họ gặp nhau. Họ giảng cho con cháu của họ nghe những điều mà người truyền lửa đã nói. Họ xây dựng và kể lại cho nhau nghe rất nhiều câu chuyện về người.  

Những người cai trị rất vui mừng, vì họ đã kiểm soát được lửa. Nhưng người dân lại quen với những đêm lạnh lẽo, tối tăm, họ ăn đồ ăn sống và lạnh, và họ quên cách nhảy múa và ca hát dưới ánh lửa.

Họ vẫn trung thành, trong suốt chiều dài lịch sử, trong việc tỏ lòng tôn kính với người truyền lửa tại các đền thờ của người.

Nhưng họ không có lửa và họ không dùng lửa!


Comments