Bài viết này là phần 2 của chủ đề giải quyết đứa trẻ trong chúng ta, để thuận tiện hãy đọc trước phần 1.
Tại một góc trong lớp mẫu giáo, cậu
bé đưa cho cô bé một chiếc kẹo mà cậu đang ăn dở. Cô bé sung sướng, hồ hởi nhận
lấy và ăn nốt phần còn lại của món quà. Đang ăn, cô bé bỗng trở nên sợ hãi quay
sang hỏi cậu bé.
- Mẹ tớ bảo cấm không được ăn đồ của
con trai. Nhưng tớ đã trót ăn rồi. Thế lỡ tớ có em bé thì sao?
- Thì đẻ chứ sao. Cậu bé trả lời chắc nịch. Khi đó cả ba chúng ta cùng đi mẫu giáo.
Một câu chuyện ngộ nghĩnh phải
không. Nó không thật. Tất nhiên là vậy, về mặt sinh học. Nhưng nó lại rất thật
trong đời sống tâm lý, tinh thần, của bạn, của tôi, của xã hội này. Cả nhà ta
đều là những đứa trẻ. Cả nhà ta đều là học sinh mẫu giáo, nhưng không phải đứa
nào cũng được đến trường.
Tại sao lại coi tôi là đứa trẻ mẫu
giáo, tôi đã 45 tuổi rồi, tôi đã là thầy giáo, là giáo sư, là hiệu trưởng, tôi
đã là doanh nhân thành đạt, tôi đã là thẩm phán…tôi không thể là đứa trẻ.
Bạn không còn là một đứa trẻ nữa,
nhưng hãy quan sát lại bản thân và chắc chắn bạn sẽ nhìn thấy hay cảm thấy đứa
trẻ ở trong đó. Và đứa trẻ đó tạo ra rắc rối! Nếu bạn thực sự là một đứa trẻ
thì sẽ không có vấn đề gì, nhưng bạn trẻ hay già?
Hãy quan sát xem bạn đã đủ phẩm chất
để rời trường mẫu giáo chưa? Những suy nghĩ của bạn, những hành động của bạn,
bạn đã khác trẻ con chưa? Bạn đã khác chúng chưa khi mà bạn luôn đổ lỗi cho
hoàn cảnh và cho người khác với bất kỳ điều gì xảy ra. Điều đó có khác gì đứa trẻ đổ
lỗi cho sàn nhà làm cho nó ngã, khóc tấm tức và mách cô khi bị đứa trẻ khác trêu?
Bạn đã lớn chưa khi bạn luôn miệng nói “của tôi”, "công việc của tôi", "vị trí của tôi", "người ấy của tôi"...mọi thứ là của tôi. Bạn đã
trưởng thành hơn đứa trẻ chưa khi bạn luôn khao khát những gì ở trên tay người
khác và quên những thứ tương tự có ở tay mình? Bạn có khác chúng không khi luôn chờ
mong một siêu nhân đến giải cứu bạn, ban cho bạn hạnh phúc và an lạc, đó là
Phật, là Chúa, là thánh, là thần. Bạn có khác chúng không khi trở nên hoảng
loạn chỉ vì một ai đó không còn yêu bạn, không còn ở bên bạn, không thèm nhìn
bạn, không còn kính trọng bạn hay còn trẻ con hơn nữa khi họ không còn like hay
thả tim cho một bức ảnh của bạn trên facebook. Bạn có khác gì chúng không khi bạn vẫn tin
rằng thế giới này cần phải thay đổi, bạn phải là người cải tạo nó?
Tôi kể cho bạn nghe một câu chuyện
có thật. Ông đã tám mươi tuổi, ông ấy đang điều trị trong bệnh viện với bình
thở oxi. Và rồi đến sinh nhật của ông, ông đợi ba người con trai mang quà cho mình.
Tất nhiên là họ đã đến, nhưng họ không mang theo bất cứ thứ gì vì ông đã tám
mươi tuổi! Và khi ông lão nhận ra rằng những đứa con trai, đứa đầu đã 60 tuổi
đến mà không có quà, không có bánh sinh nhật, ông giật dây thở ra và hét lên:
'Cái gì! Các người đã quên mất người cha già của mình, quên mất ngày sinh nhật
của người cha già tội nghiệp của mình sao? Hôm nay là sinh nhật của tôi!'
Người con trai nói 60 tuổi cố kìm
cười và nói, xin lỗi cha, con già quá nên trí nhớ kém, con lỡ quên sinh nhật cha
rồi'
Ông già quay mặt đi giận dỗi “Quên
à. Giá mà tôi có được cái đặc ân đó. Giá mà tôi quên cưới mẹ của các anh”
“Cái gì!” Người vợ đứng bên cạnh gào
lên khi ông già vừa rứt lời. “Ông vừa nói cái gì, đồ lừa đảo”
Bạn có thấy người lớn nào trong gia
đình đó không? Ông lão tám mươi và bà vợ ông ấy hay ta chỉ thấy những đứa trẻ
đang dằn dỗi.
Bằng một cách nào đó, vẫn luôn tồn
tại một đưa trẻ trong bạn mà bạn không nhận ra nó. Và nó gây rắc rối cho bạn,
nó gây rắc rối cho giáo sư, cho doanh nhân, cho chủ tịch hay đơn giản là cho
người bố, người me, người ông- những nhãn dán của bạn. Đứa trẻ vẫn tiếp tục ở
đâu đó trong bạn: khi bạn khóc, bạn có thể nhận thấy nó, khi bạn cười, bạn có
thể nhận thấy nó, khi ai đó tặng bạn một món quà, bạn có thể nhận thấy nó, khi
ai đó quên tặng, bạn có thể nhận thấy nó, khi ai đó trân trọng bạn, bạn có thể nhận
thấy nó; khi ai đó lên án bạn, bạn có thể nhận thấy nó. Nó hiện diện trong bạn
và chỉ chờ cơ hội để hiện diện trọng bạn. Bạn thấy thật là rất khó để thực sự
trưởng thành. Người ta không bao giờ có thể trưởng thành trừ khi đứa trẻ đơn
giản là chết đi trong họ, không còn là một phần của họ nữa, nếu không nó sẽ
tiếp tục ảnh hưởng đến hành động của họ, các mối quan hệ của họ. Và điều này
không chỉ đúng với đứa trẻ, mọi khoảnh khắc của quá khứ đều ở đó và ảnh hưởng
đến hiện tại của bạn. Và vì thế hiện tại của bạn rất nặng nề. Và hàng triệu
giọng nói từ cơ thể và tâm trí tiếp tục thao túng bạn, làm sao bạn có thể đến đi
đến được con đường của mình.
Một đứa trẻ tồn tại trong bạn vì bạn
đang mang nặng một quá khứ. Quá khứ của một đứa trẻ, khi nó tràn ngập trong
bạn, bạn đơn giản là một đứa trẻ nhiều tuổi. Đôi khi nó trở về bên bạn, bạn có
nhữung khoảnh khắc trẻ con đáng xấu hổ. Và vì vậy, khi bạn mang theo toàn bộ
quá khứ, từng khoảnh khắc của nó, và bạn đã từng là mọi thứ! Từ trong bụng mẹ
cho đến bây giờ, bạn đã là hàng triệu người, và tất cả chúng đều được mang
trong bạn, từng lớp một. Bạn đã trưởng thành, nhưng quá khứ vẫn chưa biến mất;
nó có thể ẩn, nhưng nó vẫn ở đó, và nó không chỉ ở trong tâm trí, mà còn ở
trong cơ thể. Khi bạn không rời bỏ được quá khứ, bạn có cả triệu người trong cơ
thể bạn, trong tâm trí bạn, mỗi người đó dắt bạn đi một hướng, làm sao bạn
không rối loạn, làm sao bạn không như một con gà không đầu, làm sao bạn lựa
chọn được một con đường.
Làm sao để đứa trẻ không thao túng
bạn?
Có một quy luật và bạn cần
nhớ một luật cơ bản: bất kì cái gì hoàn chỉnh đều bị vứt bỏ, bởi vì khi đó mang
nó chẳng có ý nghĩa gì; bất cứ cái gì chưa hoàn thiện đều bám chặt vào bạn, nó
chờ đợi sự hoàn thành của nó. Tâm trí của bạn lúc đó trở thành chỗ để chất chứa
toàn bộ những gì chưa hoàn thiện. Những điều chưa hoàn thiện cứ lơ lửng ở đó,
chờ đợi, chờ đợi cho đến bao giờ chúng được hoàn thiện hoặc khi bạn chết đi. Đó
chính là gánh nặng của bạn.
Quá khứ của bạn, tuổi thơ của bạn là
những thứ chưa hoàn thiện khi chúng bị ngắt quãng, chúng bị chặn lại bởi can
thiệp của cha mẹ bạn, của thầy cô, của các tiêu chuẩn đạo đức, chúng chưa đi
đến sự trọn vẹn, chúng sẽ ở đó mãi, bám chặt vào tâm trí bạn để chờ được hoàn
thiện. Nếu khi bạn còn nhỏ và bạn tức giận và ai đó nói, 'Dừng lại! Không được
tức giận' và bạn dừng lại, thì cơn giận đó vẫn đang treo trong tâm trí bạn,
trong bàn tay bạn. Nó phải như vậy vì năng lượng là bất khả hủy diệt, và trừ
khi bạn thả lỏng bàn tay đó, nó sẽ vẫn tồn tại, trừ khi bạn làm điều gì đó một
cách có ý thức để hoàn thành vòng tròn năng lượng đã trở thành cơn giận trong
một khoảnh khắc nào đó cách đây năm mươi năm hoặc sáu mươi năm, bạn sẽ mang nó
bên trong mình, và nó sẽ tô màu cho mọi hành động của bạn.
Bạn là một đứa trẻ, và ai đó đã làm
hỏng đồ chơi của bạn, và bạn khóc. Khi đó mẹ bạn đã an ủi bạn, chuyển hướng tâm
trí bạn đến một nơi nào đó như cho bạn một ít kẹo, chỉ cho bạn một bông hoa hay
nói về điều gì đó khác, kể cho bạn một câu chuyện, chuyển hướng tâm trí bạn và
bạn quên mất. Và thế là điều đó vẫn chưa trọn vẹn; nó ở đó, và bất kỳ ngày nào
khi ai đó giật đồ chơi của bạn -- có thể là bất kỳ đồ chơi nào, có thể là bạn
gái, và ai đó giật cô ấy -- bạn bắt đầu sẽ lại khóc và khóc. Và bạn có thể tìm
thấy đứa trẻ ở đó, chưa trọn vẹn.
Sẽ không bao giờ đứa trẻ trong bạn
dời đi, trừ khi bạn của hiện tại quay trở lại và hoàn thiện nhữung điều còn
dang dở đó.
Quay lại quá khứ, hoàn thiện những
điều dang dở như thế nào?
Hãy tìm hiểu... quay trở lại quá
khứ, đi qua nó một lần nữa, bởi vì bây giờ không còn cách nào khác; quá khứ
không còn nữa, vì vậy nếu có điều gì đó vẫn còn treo lơ lửng thì cách duy nhất
là sống lại nó trong tâm trí, quay ngược lại.
Các nhà phân tâm học, cả sigmund
freud và các học trò của ông đều dùng phương pháp này để điều trị cho những
người bị bệnh tâm thần. Đó là những người có hàng nghìn, hàng triệu con người
trong họ như tôi đã mô tả ở trên. Đó chính là những đứa trẻ trong quá khứ,
những thứ chưa được hoàn thiện và chờ được hoàn thiện. Nhưng sigmund freud và
các học trò của ông dùng phương pháp tốn kém nhất, tốn kém tiền bạc và tốn kém
thời gian. Đó là cách họ chỉ đơn giản là ngồi nghe và người bệnh tâm thần kia sẽ
kể lại hết toàn bộ những quá khứ của mình. Những nhà phân tâm học, họ đơn giản
là những “người nghe” chuyên nghiệp, nghe với sự đồng cảm, nghe và trợ giúp
người kể hoàn thiện những điều dang dở trong quá khứ. Khi các điều dang dở được
hoàn thiện, chúng sẽ biến mất, con người trở về với nhất thể. Đó là khi cái
điên sẽ biến mất dần đi. Nhưng đó là cách tốn kém nhất có thể. Bạn biết đấy,
chỉ giới siêu giầu mới có thể điều trị được bằng phân tâm học của sigmund freud.
Và nó còn rất mất thời gian, điều trị bằng cách này thường tính bằng những chục
năm, 10 năm, 20 năm, bởi như bạn biết, bạn có khi phải dùng đến 1 tháng chỉ để
mô tả chi tiết những thứ xảy ra trong một ngày.
Chính vì lẽ đó, dưới con mắt của các
nhà tâm linh, những thiền nhân bậc thầy phương đông, phương pháp của phân tâm
học phần lớn là lừa đảo. Nó không giúp gì cho người bệnh ngoài việc đốt tiền.
Nó tách người bệnh ra khỏi cuộc sống, và còn có ý nghĩa gì nếu người đó mất đến
cả cuộc đời để điều trị một căn bệnh.
Vì thế cách tiếp cận của tâm linh
đối với chúng ta, những người còn mắc mớ với quá khứ trẻ con và thi thoảng quá
khứ ấy trở về là chúng ta quay trở về quá khứ bằng tâm thức và tự mình hoàn
thiện những điều còn dang dở đó mỗi ngày.
Mỗi đêm hãy cố gắng quay ngược lại
trong một giờ, hoàn toàn tỉnh táo, như thể bạn đang sống lại toàn bộ mọi thứ.
Nhiều thứ sẽ nổi lên, nhiều thứ sẽ thu hút sự chú ý của bạn -- vì vậy đừng vội
vàng, và đừng chú ý nửa vời vào bất cứ điều gì rồi lại di chuyển vì điều đó sẽ
lại tạo ra sự không trọn vẹn. Bất cứ điều gì đến, hãy chú ý hoàn toàn vào nó.
Sống lại nó tức là không chỉ nhớ lại mà là sống cùng nó, là nó. Bạn lại là một
đứa trẻ.
Đừng tỏ ra như thể bạn đang đứng
tách biệt và nhìn một đứa trẻ khi đồ chơi của nó bị giật mất. Không! HÃY LÀ đứa
trẻ. Không phải bên ngoài đứa trẻ, mà là bên trong đứa trẻ -- hãy lại là đứa
trẻ. Sống lại khoảnh khắc đó: ai đó giật mất đồ chơi, ai đó phá hỏng nó, và bạn
bắt đầu khóc - và khóc! Mẹ bạn đang cố gắng an ủi bạn - hãy trải qua toàn bộ sự
việc một lần nữa, nhưng bây giờ đừng để bất cứ điều gì làm bạn xao nhãng. Hãy
để toàn bộ quá trình được hoàn thành. Khi nó hoàn thành, đột nhiên bạn sẽ cảm
thấy trái tim mình nhẹ nhõm hơn; có điều gì đó đã rơi xuống. Nó tự rơi xuống,
đó chính là quá khứ, đó chính là đứa trẻ hờn dỗi trong bạn.
Bạn muốn nói điều gì đó với cha
mình; giờ ông ấy đã chết, giờ không có cách nào để nói với ông ấy. Hoặc bạn
muốn xin ông ấy tha thứ cho một điều gì đó mà bạn đã làm mà ông ấy không thích,
nhưng cái tôi của bạn đã xuất hiện và bạn không thể xin ông ấy tha thứ; giờ ông
ấy đã chết, giờ không thể làm gì được nữa. Phải làm gì? Hãy quay lại đó, hãy
gặp lại cha mình, hãy trải qua toàn bộ sự việc một lần nữa, nhưng bây giờ đừng
để bất cứ điều gì làm bạn xao nhãng. Đừng để cái tôi của bạn xuất hiện. Hãy để
toàn bộ quá trình được hoàn thành. Và thêm một lần nữa, có cái gì đó rơi xuống.
Đó chính là quá khứ của bạn. Quá khứ của một đứa trẻ hối hận, tội lỗi trong
bạn.
Khi mà mọi thứ trong quá khứ được
hoàn thiện, quá khư đơn giản là sẽ không đeo bám nữa, nó không trồi lên bất
chợt, chúng không gào thét đòi hoàn thành. Chúng không mất đi, quá khư không
mất đi, chúng tự do, chúng nhẹ nhàng, chúng không đeo bám ai. Và bạn cũng vậy,
bạn tự do với quá khứ, bạn không còn bị đeo bám và bạn có thể gọi lại chúng bất
kể khi nào bạn muốn. Khi bạn muốn, bạn sẽ lại là đứa trẻ, lại là thanh niên, lại
là người tình, lại khóc, lại cười nhưng không phải tiếng khóc của uẩn ức, nọ
cười của sự khổ đau, đó là tiếng khóc, nụ cười của sự trọn vẹn.
Đó là lúc bạn đã tốt nghiệp lớp mẫu
giáo thực sự.
Và quan trọng hơn, một người ch mẹ
đã tốt nghiệp lớp mẫu giáo thực sự sẽ biết cách để dành cho con mình những gì
trọn vẹn, không can thiệp, không phá vỡ, không đập nát những khoảnh khắc cần sự
trọn vẹn của con, để nhữung đứa trẻ đó lớn lên không còn bị đeo đẳng bởi quá
khứ không trọn vẹn, không còn là nạn nhân của những kêu gào đòi hoàn thiện từ
quá khứ. Chúng trưởng thành mỗi ngày trong sự trọn vẹn.
Tại một góc trong lớp mẫu giáo, cậu
bé đưa cho cô bé một chiếc kẹo mà cậu đang ăn dở. Cô bé sung sướng, hồ hởi nhận
lấy và ăn nốt phần còn lại của món quà. Đang ăn, cô bé bỗng trở nên sợ hãi quay
sang hỏi cậu bé.
- Mẹ tớ bảo cấm không được ăn đồ của
con trai. Nhưng tớ đã trót ăn rồi. Thế lỡ tớ có em bé thì sao?
- Thì đẻ chứ sao. Cậu bé trả lời
chắc nịch. Cứ ăn tiếp đi, đừng để nỗi sợ làm mất đi niềm vui. Khi đó cả ba
chúng ta cùng đi mẫu giáo.
Comments
Post a Comment