Đây là bài thứ 2 trong chủ đề Về sự nóng giận, bạn nên đọc phần 1 trước khi đọc bài này.
Điều gì xảy ra khi một người 'Nuốt giận vào trong"
Các
yếu tố gây nên cảm xúc giận dữ có ở khắp mọi nơi, ở thế giới tự nhiên, ở thế giới con người, ở văn hóa, tín ngưỡng, niềm tin, giá trị khác biệt giữa những cá nhân khác nhau, cộng đòng khác nhau...bạn và không ai có thể kiểm soát được những yếu tố gây nên cảm xúc
giận dữ đó. Và khi nó đến với bạn, bạn có thể ném nó ra ngoài càng xa mình thì càng tốt, có thể mặc kệ nó hoặc có thể nuốt nó và trong sâu thẳm tâm thức của mình. Và khi bạn đã ném nó ra ngoài, nó có thể đạp vào người khác để rồi bạn
phải trả giá, và sự trả giá đó khiến bạn lại bùng lên cơn giận khác. Nó không ổn
chút nào đúng không. Và xã hội thì nói, 'Hãy
kiểm soát bản thân bạn,' những chuyên gia tâm lý,
đạo đức, hành vi… nói với bạn rằng “nóng giận là bản năng, kìm nén mới là bản
lĩnh”. Họ muốn bạn kiểm soát, họ muốn bạn kìm nén, và món quà bạn nhận được từ sự kìm nén là danh hiệu "Bản lĩnh". Bạn muốn mình là người bản lĩnh, ai lại không muốn mình là người bản
lĩnh cơ chứ.
Điều gì xảy ra khi một người kìm nén cơn giận,
kìm nén cảm xúc giận dữ để trở thành người bản lĩnh? Đó là khi người đó kéo
cảm xúc giận dữ từ bên ngoài, ở cái chu vi vào bên trong họ, gần với trung tâm
hơn để chu vi được trở nên tĩnh lặng. Cảm xúc giận dữ đó, chất độc đó nó không mất đi, nó chỉ
được giấu vào bên trong, và nó cứ ở đấy. Lúc đầu nó nằm trong một góc nhỏ khuất
bên trong, góc vô thức của họ. Và khi người đó cứ làm điều đó mỗi ngày, những cảm xúc
giận dữ đó ngày càng nhiều lên, ngày càng nén chặt hơn, ngày càng lùi sâu hơn và
đến mức nó tiến sát vào trung tâm, tiến sát bản chất của họ. Sự giận dữ đã đi
vào trung tâm, hòa vào bản chất. Lúc này, họ đơn giản là một khối cảm xúc giận
dữ không hơn. Họ là sự giận dữ. Họ không có khoảnh khắc nào là không có cảm xúc
giận dữ. Trước kia thỉnh thoảng họ có cảm xúc giận dữ, thỉnh thoảng họ thể hiện
sự giận dữ, còn lúc này họ là một khối cảm xúc giận giữ. Trước kia họ chỉ trở nên
giận dữ khi có lý do, bây giờ họ luôn giận dữ và chưa bùng nổ vì chưa có lý do để
bùng nổ. Và vì thế, họ sẽ đi tìm lý do để bùng nổ. Họ sẽ đi tìm lý do. Và tìm lý do thì
chưa bao giờ là việc khó. Họ có thể tìm thấy lý do ở bất kỳ chỗ nào.
Và
vì họ luôn tìm thấy lý do nên sự bùng phát cũng xảy ra liên tục, nhưng là sự bùng
phát của người “có bản lĩnh” chứ không phải là “bản năng” nên sự bùng phát đó xảy
ra bên trong và thể hiện ra bên ngoài không giống như những thứ “bản năng” thường
thấy. Động vật giận giữ thì chủ yếu dùng miệng và móng vuốt để bộc lộ. Con người
theo nghĩa “bản năng” cũng vậy, dùng miệng và tay. Con vật giận dữ sẽ dùng miệng
để cắn xé, cấu xé mọi thứ xung quanh nó, dùng miệng để hú lên những tiếng hú ghê
sợ. Con người giận dữ dùng miệng để nói, để chửi, để la hét, và đôi khi dùng
tay chân để đánh đấm, cào cấu… Nhưng người nuốt giận vào trong, người “bản lĩnh”
thì khác, họ ít dùng miệng hơn, ít dùng tay hơn (và nếu dùng họ sẽ dùng theo cách
khác), họ dùng những hành động kín đáo khác với khuôn mặt dường như tĩnh lặng và
thậm chí mỉm cười.
Họ
có thể bùng nổ sự tức giận bằng cách ly hôn người họ đã từng yêu với lý do chỉ là
vì đã kết hôn (như luât sư đã nói, chỉ lý do đã kết hôn là đủ để ly hôn). Họ có
thể bắt con họ chơi đàn cả 3 tiếng đồng hồ trong nước mắt bởi lý do cô bé đó thiếu
sự kiên nhẫn. Họ có thể vui vẻ cắt bỏ toàn bộ hoa trong vườn vì mùi hương đó có
thể khiến một trong số những người hàng xóm khá xa bị dị ứng. Họ có thể đẩy con
vào hết chùa này đến chùa khác để theo học những khóa tu triền miên chỉ vì đứa
trẻ này dám đánh bạn cùng lớp, như thế là bạo lực và thiếu lòng nhân. Họ có thể
phạt chúng quỳ nửa ngày vì đưa tăm cho bà nội với chỉ một tay…Sự bùng nổ của họ
luôn là một hành động nào đó khoác trên mình tấm áo đạo lý, gắn với một lý do hết
sức nhân văn…Và bây giờ bạn sẽ rùng mình khi nghĩ: nếu một người nuốt giận vào
trong mà có trong tay nhiều quyền lực, họ sẽ trở nên nguy hiểm với người khác và
với họ đến mức nào.
Nhưng
dù họ có “bản lĩnh” tới đâu thì họ vẫn giữ những dấu ấn di truyền của động vật.
Họ cũng sẽ dùng miệng để thể hiện sự giận dữ. Họ không la hét, tất nhiên, họ không
cắn xé đồng loại hay những thứ bên ngoài khác, tất nhiên. Nhưng họ vẫn sẽ dùng
miệng để bùng phát sự giận dữ mỗi ngày vì họ giận dữ mỗi ngày. Họ sẽ dồn sự giận
dữ vào thức ăn. Họ dùng miệng để dồn sự giận dữ vào thức ăn bởi họ ăn mỗi ngày.
Họ sẽ ăn với sự giận dữ. Họ ăn trong
sự giận dữ.
Sẽ rất hữu ích và thú vị nếu
chúng ta quan sát, so sánh giữa người bình
thường, người ăn một cách bất bạo hành
và người “bản lĩnh”, người nuốt giận vào trong khi ăn. Hãy thử xem bạn sẽ thấy
rất khác biệt. Một người bình thường khi ăn, anh ấy
có thể ăn thịt, nhưng anh ấy ăn một cách bất bạo động.
Một người kìm nén cảm xúc khi ăn, anh ấy có thể chỉ ăn rau và trái
cây, nhưng vì cơn giận đang bị
kìm nén
trong anh, anh ấy sẽ
ăn một cách hung bạo, hung bạo trong cả sắc thái khi gắp và
khi nhai và khi nuốt.
Một
người kìm nén cảm xúc, nuốt giận vào trong luôn chờ để được ăn. Vì chỉ
qua việc ăn uống, răng miệng mới giúp họ giải
tỏa được sân hận. Họ nghiền nát thức ăn như thể
đây là kẻ thù. Và hãy nhớ, nó rất giống con vật khi giận dữ. Bất
kì khi nào con vật giận dữ, chúng sẽ làm gì? Chúng
không có vũ khí, chúng không
có bom nguyên tử, chúng có
thể làm gì được ngoài móng vuốt và bộ răng. Chúng sẽ cào
cấu và cắn xé. Người giận giữ cũng vậy, nhưng họ không thể cào cấu, cắn xé người
khác, và vì thế họ trút giận vào thức ăn. Và
“một miếng thịt, “một con mực dai”, 'một miếng bánh mì', 'một
miếng thức ăn', 'một vài miếng' sẽ là đối tượng để họ trút vào đó sự bùng
nổ…
Bạn
sẽ thấy họ ăn thức ăn một cách hung bạo, dường như thức
ăn là kẻ thù. Và hãy nhớ, khi thức ăn là kẻ thù, nó không THỰC SỰ nuôi dưỡng họ,
nó nuôi dưỡng tất cả những gì bệnh hoạn
trong họ.
Những người có lòng tức giận bị kìm nén sâu sắc sẽ ăn nhiều hơn bởi họ luôn có nhu cầu trút giận, họ cứ tích tụ
mỡ không cần thiết trong thân thể, và vì thế những người
nuốt giận vào trong thường hay béo. (Tôi phải nói rất rõ điều này, những người
đó thường hay béo chứ không phải người béo thường là người nuốt giận vào
trong, hai cái đó khác nhau, nên nó không phải là miệt thị hay chụp mũ người béo).
Và bạn có quan sát thấy rằng người béo
(đó) gần như bao giờ cũng mỉm cười không? Cười
một cách không cần thiết, cho dù không có nguyên nhân,
người béo (đó) bao giờ cũng cứ mỉm cười. Tại sao? Đây là khuôn mặt của họ, đây là
chiếc mặt nạ: họ sợ giận dữ và bạo hành của mình tới mức họ phải giữ khuôn mặt
tươi cười liên tục trên mình - và họ cứ ăn nhiều hơn.
Bạn
có bao giờ thắc mắc, các con vật sống hoàn toàn trong tự nhiên hầu như không
bao giờ quá béo dù thức ăn của chúng có dồi dào đến mức nào. Chúng không bao giờ
quá béo. Đó là bởi con vật không nuốt giận vào trong. Khi giận dữ chúng cào cấu,
cắn xé nhưng chúng không ăn. Khi ăn chúng cắn xé nhưng không giận dữ, hai cái cắn
xé rất khác nhau. Chúng ăn theo nhu cầu và dừng ăn khi đã no, chúng không ăn để
trút giận, không ăn vì giận dữ và ăn trong giận dữ. Và vì thế chúng hầu như không
bao giờ quá béo.
Ăn như một hình thức bạo hành là chưa đủ, cách thức này sẽ dần di chuyển theo mọi cách,
trong mọi lĩnh vực của cuộc sống của bạn: Nếu bạn là người "bản lĩnh" ấy thì khi bạn làm tình, nó sẽ giống
bạo lực hơn là yêu, nó sẽ có nhiều hung hăng trong đó. Bởi vì bạn không bao giờ
quan sát mình khi làm tình, bạn cũng không quan sát đối phương khi làm tình nên bạn không biết điều gì đang xảy ra, và bạn không thể
biết điều gì đang xảy ra với mình bởi vì bạn hầu như luôn luôn hung hăng quá
mức. Đó là lí do tại sao cực khoái
sâu sắc thông
qua tình yêu không thể đạt được -
bởi vì trong thâm tâm bạn sợ rằng với sự hung hăng đó,
bạn có thể giết vợ mình hay giết người yêu của mình, hay vợ có thể giết chồng
hay người yêu. Bạn trở nên sợ cơn giận của chính mình!
Tất
nhiên người nuốt giận vào trong không thể biết mình là một khối giận dữ, họ đã đồng
nhất với sự giận dữ nên họ không thể tự quan sát sự giận dữ của mình. Họ chìm
trong nó nên không nhận ra nó. Nếu bạn muốn thử xem mình có là họ không, lần
tới khi bạn ăn, khi bạn làm tình, hãy quan sát,
hãy để một tấm gương để quan sát. Hãy quan sát khuôn mặt
mình để bạn có thể thấy điều gì đang xảy ra với khuôn mặt ấy!
Tất cả những biến dạng của sân hận và hung hãn sẽ hiện diện ở đó. Và
khi đó bạn sẽ rùng mình, trời ơi, khi giận dữ bị chôn vùi nó mới đáng sợ làm sao!
Giận dữ đã đi sâu tới mức ngay cả tình yêu, một hoạt động
hoàn toàn đối lập với giận dữ cũng
đã bị
đầu độc; ăn uống, một hoạt động tuyệt đối trung tính, thậm chí còn bị đầu độc.
Thế rồi bạn thấy bạn vừa mở cửa
đã
có giận dữ, bạn đặt cuốn sách lên bàn
đã có
giận dữ, bạn cởi giày ra đã có giận dữ, bạn bắt tay đã có
giận dữ - bởi vì bây giờ bạn là hiện thân của giận dữ.
Osho
đã nói “Qua sự kìm
nén, tâm trí trở nên bị chia rẽ. Phần bạn chấp nhận trở thành ý thức, và phần
bạn phủ nhận trở thành vô thức. Sự phân chia này không phải là tự nhiên, sự
phân chia xảy ra do bị đàn áp. Và khi bạn cứ
ném mọi thứ rác rưởi mà xã hội bác bỏ vào vô thức thì càng ngày
những
thứ rác rưởi đó càng trở thành một phần của
bạn: nó đi vào tay bạn, vào xương bạn, vào máu bạn, vào nhịp tim bạn.”
Bây giờ các nhà tâm lý học nói rằng gần tám mươi phần trăm bệnh tật là do cảm
xúc bị kìm nén gây ra: nhiều cơn suy tim thế có nghĩa là có quá nhiều giận dữ
đã bị kìm nén trong tim, nhiều hận thù đến mức trái tim bị đầu độc.
Bạn
đã bao giờ bị ngộ độc thức ăn chưa? Bạn đã từng say rượu chứ? Lúc đó bạn chỉ muốn
nôn ra. Nhưng đang ở trong quán, có nhiều bạn bè, nhiều quan khách, nhiều người
và bạn đã được dạy về “lịch sự, chịu đựng, bản lĩnh” Bạn sẽ kìm nén phải không.
Bạn là người bản lĩnh mà. Bạn không nôn ra, bạn nuốt nó vào trong, bạn lết về
nhà. Và ở nhà bạn có thể nôn ra để người nhà bạn dọn. Thật tệ. Nhưng tệ hơn, bạn
không nôn ra ở nhà, bạn tiếp tục nuốt nó vào trong và bạn tiếp tục say, tiếp tục
u mê và làm đủ trò trong cái sự u mê ấy để người thân, vợ, chồng, con cái bạn hứng
chịu nó. Và còn tệ hơn nữa, những chất độc trong rượu đó ngấm vào bạn, ngấm mãi
vào tim, gan, thận, thậm chí xương tủy của bạn để bạn ngày càng trở nên bệnh tật
hơn…
Nóng
giận cũng
chỉ là một chất nôn của tinh
thần,
bạn có thể nôn nó ra, nhưng xã hội muốn kiểm soát nó. Và vì thế họ nói “Nóng giận
là bản năng, kìm nén là bản lĩnh”. Và thế là bạn lại nuốt nó vào để trở thành
người bản lĩnh. Họ có quan tâm đến cái “bản lĩnh” của bạn không? Không! Họ chỉ không
muốn bạn nôn ra vì bạn có thể vào họ, nôn ra chỗ của họ. Thế thôi. Bạn cứ việc nuốt
cái chất nôn ấy vào người cùng với bản lĩnh của bạn, bạn có ra sao thì điều đó đối
với xã hội cũng chẳng hề gì.
Bạn
cứ tiếp tục kìm nén đi, kìm nén là bản lĩnh, nhưng đó là bản lĩnh để...tự tử.
Bạn
sẽ không bao giờ nhận ra đực điều đó, trừ khi bạn tỉnh thức!
Comments
Post a Comment