Nắng, Mưa, Ngón tay chỉ trăng và những người đang mê ngủ.

 

nắng, mưa, ngón tay và những người đang mê ngủ


Vị tỳ kheo THÍCH MINH TUỆ với hành trình đáng kinh ngạc khi thực hành 13 pháp hạnh đầu đà đã tạo nên một hiện tượng chưa từng có trong đời sống xã hội ở Việt nam. Với sự phát triển của cộng nghệ thông tin, hình ảnh của người ấy đã bao trùm khắp đất nước, đi đến những nơi xa xôi và hẻo lánh nhất, đến với cả những người khó tiếp cận nhất nếu không muốn nói là tất cả mọi người.

Người ta nói với nhau rằng đó là hình ảnh của một vị Phật, một vị Phật sống, một vị Phật trong đời thực và ánh sáng từ người, ánh sáng từ tấm gương vĩ đại ấy sẽ lan tỏa, soi rọi, làm thay đổi sâu sắc đời sống tâm linh trong xã hội này, để những con người khốn khổ, u mê, lạc lối, thèm khát niềm tin nơi đây có thể tìm thấy đức tin, an lạc và hạnh phúc.

Điều đó có xảy ra không?

Có một sự thật mà bất kỳ ai cũng sẽ đồng ý với tôi “bản chất của ánh nắng là giống nhau trên toàn cõi hành tinh, nhưng nó có thể làm cho hoa nở nhưng nó cũng có thể giết chết toàn bộ hạt giống và tạo nên những hoang mạc mênh mông”. Điều đó cũng tương tự cũng được nói trong châm ngôn của người Ả rập “Bản chất của mưa là giống nhau nhưng nó tạo ra gai trong đầm lầy và hoa trong vườn”. Và nếu vậy, trước một vị Phật, thậm chí là một vị Phật sống thì sao? Bản chất của Phật là bất biến, là như nhau, nhưng khi Phật tới, ngài tạo ra cái gì? Cũng như mưa thôi, cũng như nắng thôi, có thể là hoa, có thể là gai, có thể là sa mạc và cũng có thể là không tạo ra bất cứ thứ gì ngoài sự xuất hiện của chính ngài.

Hãy quan sát xem vị Phật sống đó đã tạo ra thay đổi gì trong cuộc sống xã hội, cuộc sống tâm linh ở ta, trong mỗi con người và trong mọi con người.

Phần lớn chúng ta sẽ trầm trồ, sẽ kinh ngạc, sẽ thốt lên những điều tốt đẹp “người là Phật sống, A di đà phật." Và giờ đây, thay vì nhìn vào sách, thay vì nghe kể về Phật, họ nhìn vào ngài và họ thực sự thấy rằng: Vậy là để được giải thoát, để được an lạc trong cuộc sống và siêu thoát sau sự sống, chúng ta cần làm như người ấy, phải có cuộc hành trình kinh ngạc ấy, phải rũ bỏ tất cả, tiền bạc, địa vị, nghề nghiệp, nhà cửa, thậm chí cả danh tính, người thân, mẹ cha… chỉ giữ lại một bát, ba y. Phải chịu đựng mọi dè bỉu cũng như tụng ca, phải từ bỏ khoái cảm ngay cả trong bữa cơm, giấc ngủ, phải đầu trần, chân đất dọc ngang trên khắp nẻo đường… Làm sao chúng ta làm được, làm sao người như chúng ta làm được, không thể nào! Tôi làm sao bỏ được công việc của tôi, tôi là sao bỏ được địa vị của tôi cái tôi đã phải hy sinh rất nhiều về nó, tôi làm sao từ bỏ được ngôi nhà của tôi, cha mẹ tôi, các con tôi, những người không thể sống nếu thiếu tôi…. Làm sao tôi có thể làm được điều đó. Và vì thế tôi buộc phải chấp nhận cuộc sống như bây giờ, không khác được, không thể nào khác được. Tôi sẽ nhìn theo ngài, tôi sẽ ngưỡng mộ ngài, tôi sẽ tôn thờ ngài nhưng tôi sẽ…không làm theo ngài. Đó là điều chắc chắn. Vậy có gì thay đổi ở đây không? Không gì cả ngoài việc thêm một người để tôn thờ trong một ngôi nhà đã đầy rẫy những thứ phải tôn thờ. Không gì thay đổi trong cuộc sống của họ cả, nếu có chỉ có thể là họ dừng lại lâu hơn một chút, thả nhiều tim hơn khi thấy trên mạng xã hội những tin tức về ngài.

Một số đông khác thì sẽ khác so với phần lớn kia. Họ thấy được ánh sáng từ vị Phật sống này, họ thấy được cơ hội của họ nơi vị Phật này, đó là ân điển của họ, đó là cơ hội của họ, không phải ai cũng có cơ hội để nhạn được ánh sáng từ Phật gần đến vậy, thật đến vậy. Và thế là họ lũ lượt đi tìm ngài, cố gắng ở gần ngài nhất, chạm tay vào người ngài, dúi nước mát và cơm chay vào tay ngài, đảnh lễ ngài. Và dòng người ấy cuồn cuộn, cuồn cuộn, cuồn cuộn chạy như trong cơn mê đến nơi họ cho là có ánh sáng thần kỳ. Và khi họ may mắn tới được nơi ấy, họ sung sướng, họ lịm đi …nhưng tất cả đều kết thúc bởi không ai có thể sống mãi với cảm xúc đó. Rồi họ phải trở về bởi không thể đi theo được mãi, bởi những rào cản khác ngăn dòng chảy đó lại. Họ mang theo được những gì khi trở về ngoài những cảm xúc ngắn ngủi ấy. Có ánh nắng nào chiếu vào đầu họ không, chiếu qua tim họ không? Và nếu có thì ánh nắng ấy khiến họ nở hoa hay khiến họ thành gai? Tôi không biết điều đó, chỉ thấy rằng, họ tranh giành nhau khi ở đó, cãi cọ nhau ở đó, phán xét nhau ở đó và khi về rồi họ vẫn tiếp tục như vậy, đấu tranh, cãi cọ. Họ đến với ngài rồi, nhưng điều ngài đã nói từ ngàn năm “không ai ngoài ta có thể giải thoát cho ta” thì họ lại quên mất, họ muốn ánh sáng của người khác giải thoát cho mình. Không ai tỉnh mơ cả, họ đi trong cơn mơ và về trong khi vẫn ngủ.

Một số rất ít quyết theo Phật sống tới cùng, dù ngài có tu ngoài đường lớn hay ngài có ẩn tu, họ vẫn quyết đi theo. Họ quyết đi theo người đang thực hành những điều cơ bản đã có trong những cuốn sách cơ bản nhất về phật giáo.  Có gì khác biệt không nếu họ thực hành điều đó một mình? Có khác chứ, nếu họ đi một mình, họ đi theo chỉ dẫn của một cuốn sách. Nếu họ đi theo tỳ kheo THÍCH MINH TUỆ, họ đang đi theo sự chỉ dẫn của cuốn sách có kèm theo video hướng dẫn, hướng dẫn những điều họ đã thực sự rất biết cách để thực hành. Không có bất kỳ sự khác biệt cốt lõi nào. Điều khác biệt lớn nhất tôi nhận thấy là họ đã thực sự quên lời Phật dạy qua lời nhắc của Quảng Nghiêm Thiền Sư, lời cốt lõi nhất khi thực hành tu tập: “hưu hướng Như Lai hành xứ hành- Đừng nhọc mình dẫm theo vết chân của Như Lai.”, hãy đi những bước chân của chính mình. Chỉ có vậy thôi.

Không có ánh nắng nào có ích với người đang ngủ, không có cơn mưa nào có ích với người đang ngủ, không có tấm gương nào được soi bởi người đang ngủ nếu họ không muốn thức dậy. Đó là cốt lõi của vấn đề. Phật đã chỉ ra con đường, nhưng nếu ta không đi, con đường ấy là vô nghĩa với ta. Khi người đưa tay chỉ mặt trăng, kẻ ngốc chỉ nhìn thấy ngón tay, kẻ mộng mị tôn thờ ngón tay, cúng kiếng ngón tay, nghiên cứu ngón tay còn kẻ điên khùng ảo giác thì dùng ngón tay ấy để móc mắt người khác và móc mắt chính mình.

Tất cả lời dạy, tất cả tấm gương trong quá khứ hay ở hiện tại chỉ là chỉ báo, chỉ là cái ngón tay để chỉ mặt trăng, chỉ là ngón tay chỉ cho chúng ta đường đến với giải thoát, an lạc, hạnh phúc. Vị tỳ kheo kia cũng thế, chỉ là ngón tay chỉ cho chúng ta thấy một con đường đi trong rất nhiều con đường đi. Nó không làm thay đổi được gì cho ta khi mà ta chỉ duy nhất là tôn thờ ngón tay đó, và tệ hại hơn, nguy hiểm hơn rất nhiều cho tất cả khi ta dùng ngón tay đó để móc mắt mình và móc mặt mọi người.

Hãy xem, hãy xem đi, chúng ta đã dùng ngón tay đó để móc mắt nhau kinh khủng đến thế nào trong những ngày qua.

Vấn đề duy nhất là chúng ta vẫn đang mê, chúng ta không chịu tỉnh thức!


Comments