Vào đề abc
Gà
Choai là một chú gà trống, cậu không còn là gà chíp nữa nhưng cũng chưa phải
lagf gà trống thực sự với cái mào dài, cái cổ đỏ và bộ lông óng mượt như ông gà
trống trong vườn. Tuy thế vì không còn à gà chip nên nó không được phép ngủ cùng
gà mẹ nữa. Cậu phải ngủ một mình trong một chuồng ấm áp mà ông chủ đã làm riêng
cho chú. Những tưởng có phòng riêng là hạnh phúc lớn nhất của mỗi cậu choai thì
với Gà choai, đó lại là một nỗi sợ. Bởi lẽ, gà choai sợ bóng tôi từ bé. Khi còn
nhỏ, anh ấy thường nhảy lên giường với bố mẹ nếu sợ hãi, cảm thấy yên tâm khi
được ở gần ai đó. Thật vui khi mẹ ngồi bên giường anh và đọc truyện cho anh
nghe. Đôi khi anh chìm vào giấc ngủ khi cô đang đọc sách, đôi khi anh có thể
nghĩ về câu chuyện và quên đi bóng tối. Có những đêm khi chú chưa ngủ mà mẹ gà
tắt đèn, chú bắt đầu sợ hãi. Vì thế mẹ thường để đèn hành lang để trấn an anh,
nhưng không hiểu sao điều đó dường như khiến mọi việc trở nên tồi tệ hơn. Nó đổ
bóng lên cửa và tường. Chúng dường như thay đổi, như thể có thứ gì đó hoặc ai
đó đang ẩn nấp trong bóng tối. Và cứ thế những ý nghĩ về bóng tối lại len lỏi
vào tâm trí anh và anh lại bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Tuy
thế, Choai biết không chỉ có một mình mình là hay sự hãi. Hình như ai cũng sợ một
cái gì đó. Những con chuột thì sợ mèo. Mèo thì lại sợ chó. Chó thì hình như sợ ông
chủ. Và ông chủ thì hình như sợ nhiều thứ. Anh từng nghe nói rằng đôi khi người
ta sợ nhện và rắn, hay thậm chí là những thứ buồn cười như đứng trên vết nứt
trên vỉa hè. Đối với Choai đó là bóng tối.
Một
buổi sáng, sau khi ăn sáng bằng món bánh mì kẹp phô mai nướng, Choai đi tìm bạn
mình, Gấu nhỏ. “Có lúc nào bạn cảm thấy sợ hãi không?” anh hỏi Gấu nhỏ.
Gấu
suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chắc chắn có lúc tôi rất sợ hũ mật ong sẽ cạn kiệt.”
Choai
không nghĩ hai chuyện hoàn toàn giống nhau nhưng anh ấy hỏi Gấu: “Khi bạn sợ
hãi, bạn sẽ làm gì?”
“À,
ư thi” Gấu trả lời, “Tôi đi kiểm tra xem trong bình có mật ong không. Nếu có
thì tôi biết mình không cần phải sợ hãi nữa”.
Không
chắc mình đã có được câu trả lời mình đang tìm kiếm, Choai đã đi tìm chú mèo Mun.
“Bạn làm gì khi bạn sợ hãi?” anh hỏi Mun.
“Chà,”
Mun trả lời, “giống như tất cả những con mèo, đôi khi tôi thấy sợ chó. Một số
con chó có thể thân thiện và không thực sự bận tâm đến việc muốn làm tổn thương
mèo, nhưng một số con chó lại không thân thiện như vậy và vào những thời điểm
đó, việc sợ hãi là điều tốt. Nỗi sợ hãi cho tôi năng lượng để chạy trốn và bảo
vệ bản thân. Tôi nghĩ vấn đề là học cách phân biệt giữa điều bạn cần phải sợ và
điều bạn không nên sợ.
“Bạn
thấy đấy,” Mun tiếp tục với giọng cố thâm trầm và uyên bác, “bạn có thể đến nói
chuyện với tôi, vậy là bạn đã biết cách vượt qua nỗi sợ hãi mà ga con thường có
đối với tất cả mèo. Gà nhỏ thì không dám đến gân mèo đâu. Bạn đã biết rằng tôi
là một con mèo thân thiện và không cần phải sợ hãi nếu tình hình an toàn. Nhưng
có lẽ sẽ là điều tốt nếu sợ những con mèo khác coi gà là bữa ăn hơcj đơn giản là
con vật để tập luyện việc săn mồi hơn là bạn bè.”
Choai
chưa từng nghĩ về điều đó theo cách đó, nhưng anh cảm thấy tự tin hơn khi Mun
nói với anh rằng có một số nỗi sợ hãi mà anh đã có thể vượt qua.
Tiếp
theo, anh tìm đến người bạn của mình, Tí Hớn, cậu chủ nhỏ thân thiện rất thích
gà, người đang ngồi ở bàn ăn sáng - điều mà các cậu bé thường làm vào giờ ăn
sáng. Anh ấy hỏi Tí Hớn: “Anh làm gì khi sợ hãi?”
Tí
nói: “Đôi khi tôi cảm thấy sợ hãi nếu mẹ mắng tôi. “Không phải là cô ấy thường
xuyên la hét, đó có lẽ là lý do khiến tôi sợ hãi khi cô ấy làm vậy. Tôi đoán là
tôi biết cô ấy sẽ không tức giận mãi và vì cô ấy không giận nên tôi sẽ không sợ
hãi mãi mãi. Vì thế tôi tự nhủ rằng cảm giác đó sẽ biến mất. Sau đó, tôi cố gắng
làm điều gì đó khiến cô ấy cảm thấy dễ chịu, chẳng hạn như ôm cô ấy nếu cô ấy cảm
thấy buồn, hoặc ra ngoài chơi một lúc. Thường thì tôi trở lại với tâm trạng tốt
hơn.”
Đêm
đó, khi Choai đi ngủ, trong đầu anh có rất nhiều suy nghĩ về những cuộc trò
chuyện mà anh đã có trong ngày. Anh ấy có thể học được gì từ những điều bạn bè
anh ấy đã làm? Liệu anh ấy có thể nhờ mẹ đọc cho anh ấy một câu chuyện, để anh ấy
tiếp thu suy nghĩ của mình trong một câu chuyện thú vị nào đó không? Điều đó
đôi khi đã có tác dụng trong quá khứ. Liệu anh có thể kiểm tra phòng mình - giống
như Gấu đã làm với hũ mật ong của mình - để tự trấn an mình rằng không cần phải
sợ hãi không? Giống như Mun, liệu anh ấy có thể cân nhắc xem liệu việc anh ấy sợ
hãi có phù hợp không? Có rủi ro thực sự nào không? Nếu có, anh ấy có thể làm gì
với nó? Nếu không có, làm sao anh có thể thư giãn và chìm vào giấc ngủ thoải
mái? Liệu anh có thể làm được những gì Tí Hớn đã làm và nhắc nhở bản thân rằng
những cảm giác như sợ hãi sẽ qua đi và không tồn tại mãi mãi không?
“Bạn
nghĩ anh ấy đã làm gì? Anh ấy đã nghe lời khuyên của ai? Anh ấy đã làm một số
hay tất cả những việc này không? Hay có thể anh ấy đã nghĩ đến những việc khác
mà anh ấy có thể tự làm? Dù anh ấy đã làm gì, tôi biết rằng Choai đã có thể cuộn
mình vào chuông ấm áp của mình ở góc vườn vào ban đêm và có giấc ngủ thoải mái,
sảng khoái vi mỗi sáng tôi thấy anh dậy rất sơm, vươn cổ, vỗ cánh vu vu, sảng
khoái cất tiếng gọi binh minh: o ó o o o…o..
Comments
Post a Comment