Chàng lùn vui vẻ- cách để chấp nhận và yêu bản thân.

Xã hội ngày nay có xu hướng quá coi trọng hình thức bề ngoài, đặc biệt là hình dáng cơ thể. Sự coi trọng quá mức về cơ thể xuất hiện từ môi trường xã hội, nơi làm việc, công sở, đường phố, tràn vào từng trường học, lớp học, len lỏi vào tận mỗi gia đình, và từ đó thấm vào tâm trí của mỗi trẻ em, thanh thiếu niên. Với sự giúp sức của mạng xã hội, nỗi ám ảnh về hình thể đã xâm nhập vào từng giấc mơ của người lớn, thanh thiếu niên và con trẻ. Ngày trước, sẽ là rất bình thường nếu một đứa trẻ có biệt danh Tuấn đen, Hải mẩu, Hiếu kều, Chi choắt… gắn với hình thể của chúng, chúng vẫn có thể vui vẻ với cái tên “dễ thương” đó, thì ngày nay điều đó có thể bị coi là “body shaming”, là bị sỉ nhục. Vì lẽ đó những trẻ em, thanh thiếu niên có hình dáng bên ngoài khác biệt, nỗi ám ảnh về hình thể có thể nhấn chìm cuộc sống chúng trong nỗi thất vọng, u buồn không lối thoát…

Nỗi ám ảnh về hình thể có thể khiến những trẻ em, thanh thiếu niên có hình dáng bên ngoài khác biệt (như quá gầy, quá bép quá thấp, quá cao, quá đen hay quá trắng) có tâm lý thiếu chấp nhận bản thân, cảm thấy mình là người bất hạnh, lòng tự trọng sụt giảm nghiêm trọng. Những điều đó có thể thúc đẩy trẻ có những mong muốn thay đổi những gì không thể thay đổi, tự so sánh mình với những hình mẫu bên ngoài không phù hợp, thực hành những hành vi nguy hiểm để đạt được các mục tiêu không thể đạt được. Và từ đó sự thất vọng, nỗi chán nản, lòng tự trọng mỗi ngày một giảm sút. Tệ hơn có thể đẩy trẻ đến những rối nhiễu và bệnh lý tâm thần, đặc biệt là ở lứa tuổi mới lớn.

Chính vì lẽ đó cha mẹ cần nhận ra điều đó, có những can thiệp phù hợp để trẻ học từ kinh nghiệm, tìm kiếm những gì có thể hữu ích, học cách từ bỏ những gì không hiệu quả, đặt ra các mục tiêu có thể đạt được, tìm hiểu những gì có thể thay đổi và những gì không thể thay đổi… Và từ đó giúp trẻ tự chấp nhận bản thân, thay đổi thái độ về tầm quan trọng của hình thức và đức hạnh, tận hưởng các thuộc tính của mình và hạnh phúc với những gì mình có.

Câu chuyện dưới mô tả quá trình diễn biến tâm lý từ chán nản đến yêu, chấp nhận bản thân của một người lùn và cách để có thể thực hiện quá trình thay dổi đó. Nó sẽ rất hữu ích để cho trẻ em, thanh thiếu niên đọc và học hỏi. Câu chuyện cũng có thể là cái xương, cái cốt truyện để cha mẹ có thể phát triển thành câu chuyện của riêng mình sao cho phù hợp với vấn đề cá nhân riêng biệt của con mình.

cách để yêu và chấp nhận bản thân

 

Xưa có một người đàn ông rất thấp - thực tế là thấp đến mức ông thường đóng vai một trong những chú lùn trong Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn. Vấn đề không phải là anh ấy nhỏ bé mà là anh ấy không hài lòng vì mình nhỏ bé. Đôi khi, một số người không thích cảm thấy mình khác biệt với những người khác.

Anh bắt đầu nghĩ về việc mình có thể làm gì để trở nên cao lớn. Có lẽ anh ấy cần phải làm điều mà một người cao đã làm nên anh ấy đã đến sở thú để hỏi Bà Đà điểu, loài chim cao nhất thế giới, “Bà đã làm gì để cao được như vậy?”

“Ồ,” bà Đà Điểu nói, “tôi chưa bao giờ thực sự nghĩ về điều đó, nhưng tôi nghĩ chắc hẳn là do tôi đã cúi cổ xuống đất rất nhiều để ăn hạt hoặc vùi đầu vào cát.”

Người đàn ông quyết định thử những gì mà bà đà điểu đã làm. Anh ta bắt đầu mổ hạt từ dưới đất nhưng cảm thấy khó cúi xuống như đà điểu, và việc ăn hạt như thóc, ngô chưa nấu chín cũng khiến anh ta cảm thấy buồn nôn. Anh ta nhét ống thở vào miệng để thở và đi vùi đầu vào cát nhưng may mắn thay, anh ta nhận ra rằng nó quá nguy hiểm nên đã không làm điều đó thêm một lần nào nữa…Và cuối cùng thì anh cũng không cao thêm một centimét nào.

“Phải có cách nào đó tốt hơn,” anh nghĩ vậy nên đi tìm để hỏi con vật cao nhất. “Hãy nói cho tôi biết, ông Hươu cao cổ, ông làm gì để cao như vậy?”

Ông Hươu cao cổ trả lời: “Có lẽ là do tôi luôn phả vươn cổ lên thật cao dể ăn những chiếc lá non mềm mại trên ngọn cây có gai”. Người đàn ông nhỏ bé, cố gắng bắt chước con hươu cao cổ, kiễng chân lên và vươn vai để ăn những chiếc lá non. Để có thể nhanh chóng cao lên như hươu cao cổ anh thậm chí còn trèo lên những ngọn cây có gai để ăn những chiếc lá non ở cao nhất. Những chiếc gai nhọn cào vào anh, anh bắt đầu chảy máu, và cuối cùng khi lên đến đỉnh, anh chỉ thấy những chiếc lá có vị còn tệ hơn cả hạt. Anh ấy chưa cao thêm được một centimét nào và anh ấy cảm thấy thực sự mệt mỏi.

Nếu bà Đà điểu và ông Hươu cao cổ không thể giúp mình, người đàn ông nhỏ bé bất hạnh nghĩ, có lẽ mình cần tìm một người thực sự cao và xem họ làm gì.

Sau một hồi tìm kiếm, anh đã tìm thấy một vận đông viên bóng rổ. Đứng cao chưa đến đầu gối của thần tượng bóng rổ, anh ấy nhìn lên và hỏi: "Bạn làm gì mà cao như vậy?"

Thần tượng bóng rổ trả lời: “Tôi tập thể dục rất nhiều ở phòng tập thể dục, chạy quanh sân bóng rổ và tung bóng. Vì vậy, chàng trai thấp bé đã dành vài tháng để tập thể dục tại phòng tập thể dục, chạy quanh sân bóng rổ và chơi bóng. Anh ấy muốn thực hiện điều này thật tốt nhưng một lần nữa, anh ấy lại không cao thêm lấy một centimét nào.

Vì những sinh vật cao lớn không giúp được gì nên anh quyết định cần một người khôn ngoan, vì vậy anh đã đến thăm bà Cú già.

“Bà Cú thông thái, bà có thể cho tôi biết làm thế nào để cao được không?” anh ấy hỏi.

“Hãy cho tôi biết,” bà Cú hỏi, “tại sao bạn lại muốn mình cao hơn?”

“Chà,” người đàn ông nhỏ bé trả lời, “tôi cho rằng nếu tôi cao hơn tôi có thể giành chiến thắng nếu tham gia vào một cuộc chiến với những người hàng xóm.”

“Bạn có thường xuyên đánh nhau không?” con cú hỏi.

“Ồ, không thường xuyên lắm,” người đàn ông nhỏ bé nói. “Thực tế là tôi không thể nhớ mình đã đánh nhau và lần cuối tôi đánh nhau là vào khi nào. Nhưng có lẽ nếu tôi lớn hơn, mọi người có thể tôn trọng tôi hơn”.

“Bây giờ mọi người có tôn trọng bạn không? Bạn thường bị mọi người thiếu tôn trọng à?” bà Cú hỏi.

“Không, không hẳn,” người đàn ông nhỏ bé nói.

“Có điều gì bạn có thể làm khi là một người cao mà bây giờ bạn không thể làm vì là một người thấp?” con cú tiếp tục.

“Không hẳn,” người đàn ông nhỏ bé trả lời một cách trầm tư. “Tôi chắc chắn biết mình không muốn mổ hạt trên mặt đất, vùi đầu vào cát, ăn lá trên ngọn cây có gai hoặc tung bóng không ngừng. Tôi đã thử tất cả và chúng không dành cho tôi.”

“Vậy bây giờ cháu có thể làm được những gì,” Bà Cú hỏi, “mà cháu không thể làm được nếu cháu cao?”

“Ồ,” người đàn ông nhỏ bé nói, “cháu có thể đóng vai một trong những chú lùn trong vở kịch Bạch Tuyết và mang lại nhiều tiếng cười và hạnh phúc cho trẻ nhỏ. cháu có thể gặp gỡ những đứa trẻ, chơi với chúng theo những cách riêng của chúng một cách dễ dàng và do đó, tận hưởng những khoảng thời gian vui vẻ hơn với chúng thậm chí là cháu có thể hòa nhập thực sự trong thế giới của chúng, đièu mà hầu hết những người lớn bình thường khác khó hoặc không thể làm được.”

Anh nhìn thấy một nụ cười nở trên khóe mỏ của Bà Cú, và cảm thấy một nụ cười trên khuôn mặt ngắn ngủi, hạnh phúc của chính mình khi anh nói điều đó. Anh đã thực sự nhận ra, lùn cũng thú vị nhường nào


Comments