Câu chuỵện được đê xuất: Chiếc đồng hồ báo thức
Thái độ, hành vi cần thay đổi:
Có những đứa trẻ thực sự “lười biếng”- như cách cha mẹ chúng nói. Chúng không hào hứng với bất kỳ việc gì, không có động lực để làm việc. Chúng làm cho cha mẹ phát điên.
Có
rất nhiều nguyên nhân có thẻ khiến một đứa trẻ trở nên lười biếng, nhưng quan
trọng nhất chính là thiếu động lực (hoặc đúng hơn là động lực sai hướng). Việc bố
mẹ cố gắng bằng nhiều cách để thúc đẩy cn cái làm việc, học tập chưa chắc đã có
hiệu quả nếu như làm sai cách, thậm chí còn triệt tiêu động lực của con.
Khoa
học về động lực là một lĩnh vực phức tạp, việc tạo động lực cho người khác cần
phải có kiến thức và kỹ năng về nó, công thêm sự kiên trì, tình yêu thương vô điều
kiện. Tuy thế, có một cách mà cha mẹ đừng nên ỏ qua là thay đổi hành vi, thái độ,
tạo động lực cho con thông qua sử dụng những câu chuyện kể.
Chuyện được đề xuất trong bài viết này là câu chuyện tôi viết với mục đích đó: Khơi lại
động lực làm việc từ bên trong cho trẻ em, thanh thiếu niên và cả người lớn.
Hãy đọc và chia sẻ nó.
Cậu bé đang ngủ say trong căn phòng nhỏ của mình. Chỉ có tiếng tích tắc của đồng hồ vang vọng trong bầu không khí yên tĩnh của căn phòng. Đó là một chiếc đồng hồ báo thức, nó được để trên bàn và có nhiệm vụ đánh thức cậu bé vào mỗi buổi sáng để cậu có thể đi học đúng giờ.
Ngay
khi kim đồng hồ lớn gặp kim nhỏ, nó nói: “Này, kim nhỏ thế nào?”
Kim
Nhỏ đáp: “Đi bộ mệt lắm. Tôi thậm chí không được nghỉ ngơi trong chốc lát. Bây
giờ tôi chán việc đi trong cùng một vòng tròn rồi. Ngay cả con chó của anh ấy
cũng đang ngủ nhưng chúng tôi không được nghỉ ngơi.”
Kim
lớn trả lời: “Bạn nói đúng. Hãy nhìn cậu ta, anh ấy cũng đang ngủ. Anh ấy thậm
chí còn giao cho chúng tôi nhiệm vụ đánh thức anh ấy vào buổi sáng. Ngay cả sau
khi đánh thức anh ấy, chúng ta cũng không được nghỉ ngơi. Chúng ta cứ tiếp tục phải
đi theo cái vòng tròn chết tiệt. Sống như vậy có ích gì?”
Sau
đó nó nói: “Tại sao chúng ta không dừng bước đi?”
Kim
Nhỏ đồng ý rồi cả hai im lặng dừng lại tại chỗ.
Khi
cậu bé mở mắt vào buổi sáng, anh đã bị sốc khi nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Anh
nhanh chóng nhìn đồng hồ, vẫn còn hai giờ.
Cậu
bé đi học muộn. Anh càu nhàu chửi rủa đồng hồ trước khi vội vã rời khỏi phòng.
Thấy
cậu bé càu nhàu như vậy, Kim nhỏ cười nói: “Hôm nay hắn sẽ hiểu tầm quan trọng
của chúng ta.”
Khi
cha của cậu bé thấy đồng hồ đã ngừng hoạt động, ông đã nhặt nó lên và mang đến
thợ đồng hồ.
Thợ
đồng hồ đã mở nó ra và kiểm tra kỹ lưỡng nhưng không tìm ra lỗi nào. Sau khi cố
gắng xem xét nó lại một lần nữa, anh ta miễn cưỡng trả lại chiếc đồng hồ đó và
nói: “Thưa ông, đồng hồ dường như không có vấn đề gì cả. Có thể nó đã quá cũ để
làm việc.”
Cha
của cậu bé mang nó về, vứt luôn nó vào thùng rác để bỏ đi.
Hộp
rác vừa đóng lại, Kim Nhỏ liền sợ hãi nói: “Chúng ta tới đâu rồi? Trời rất tối.
Tôi sợ."
Kim
lớn đáp: “Tôi cũng nghẹt thở. Chúng ta đã bị giam giữ trong nhà tù tối tăm và hôi
hám? Làm ơn ai đó đưa chúng tôi ra ngoài đi.”
Nhưng
không có ai lắng nghe họ.
Giờ
đây, cả hai kim đang nhớ về thời xưa, ngày xưa họ kiêu hãnh ngồi trên tấm khăn
trải bàn, trong căn phòng thoáng đãng. Hoa tươi được trang trí gần đó. Vì họ đi
bộ liên tục nên mọi người sẽ nhìn họ khi họ đi ngang qua.
Nghĩ
vậy, cả hai chiếc kim lại bắt đầu hoạt động. Khi họ nhận ra rằng thà làm gì đó
còn hơn là không làm gì.
Bây
giờ, họ đang làm việc với hy vọng có thể ai đó sẽ nghe thấy, tiếng tích tắc của
đồng hồ và lấy đồng hồ ra khỏi chiếc hộp đó.
Bài
học đạo đức của câu chuyện:
“làm việc là cuộc sống.” Điều đó có nghĩa là tính hữu dụng của bạn vẫn còn miễn là bạn còn lao động. Chỉ khi đó cuộc sống của bạn mới được coi là thành công và bản thân bạn sẽ tận hưởng được cuộc sống đó. Vì vậy không ai nên giữ cuộc sống của mình trì trệ.
Comments
Post a Comment