Bộ phận cơ thể nào quan trọng nhất? Câu chuyện cảm động về cách mẹ dạy con trai

 

Mẹ tôi thường hỏi tôi bộ phận nào quan trọng nhất trên cơ thể. Lần đầu tiên, tôi không trả lời được nhưng mẹ nói, bất kỳ khi nào con có câu trả lời, mẹ sẵn sàng nghe.

Qua nhiều năm, đôi khi bất chợt tôi đã đoán được câu trả lời mà tôi cho là đúng tôi lại nói với mẹ.

Khi tôi còn nhỏ, tôi sợ nhất là khi mẹ không nghe thấy tiếng của tôi. Khi tôi đói, nói chưa rõ nên tôi khóc và chỉ sợ mẹ không nghe thấy. Khi tôi bị bạn bè bắt nạt không thể chạy đi tìm mẹ tôi phải gọi to và chỉ sợ mẹ không nghe thấy. Khi tôi lớn hơn chút nữa, có những chuyện thầm kín không muốn anh chị em nghe đượ,c tôi chỉ thì thầm với mẹ, tôi cũng sợ mẹ không nghe thấy. Mẹ không nghe thấy là nỗi sợ lớn nhất. Vì thế tôi nghĩ âm thanh rất quan trọng đối với con người nên tôi nói: "Mẹ ơi, tai của con."

Mẹ tôi nói: "Không. Nhiều người bị điếc nhưng họ vẫn sống bình thường, hạnh phúc như thường. Nhưng bạn cứ nghĩ tiếp về điều đó, bất kỳ khi nào có câu trả lời, hãy nói với mẹ, mẹ sẵn sàng nghe"

Thời gian cứ trôi. Tôi cũng lớn thêm đôi chút.

Tôi bắt đầu thấy người ta khen nhau rằng nhìn em đẹp quá, người ta cũng chê nhau rằng con bé kia nhìn thật quê mùa. Rồi tôi cũng thấy chị tôi bắt đầu trang điểm nhiều hơn, nhịn ăn, tập thể thao để có thân hình “bắt mắt”. Đến cả mẹ tôi đôi lúc cũng soi gương rồi chép miệng “dạo này trông mình già”. Với tôi, mỗi ngày không được xem gì trên tivi, điện thoại tôi thực sự bực bội.

Vì vậy lần này tôi nói với mẹ, "Mẹ ơi, mắt rất quan trọng đối với mọi người, vì vậy đó chắc chắn là đôi mắt của chúng ta."

Mẹ lại nhìn tôi và nói với tôi:

“Con học rất nhanh nhưng câu trả lời không đúng vì có nhiều người mù và họ vẫn sống hạnh phúc, đóng góp cho xã hội nữa”.

Bị bối rối một lần nữa, tôi tiếp tục hành trình tìm kiếm kiến ​​thức và trong nhiều năm thi thoảng mẹ hỏi tôi thêm vài lần nữa và câu trả lời của mẹ luôn là:

"Không. Nhưng con đang ngày càng thông minh hơn mỗi năm, con ạ."

Rồi một năm, cha tôi qua đời. Mọi người đều buồn và khóc…

Mẹ tôi nhìn tôi khi đến lượt chúng tôi nói lời từ biệt cuối cùng với bố. Mẹ lau giọt nước mắt trên má tôi và hỏi: “Con có biết bộ phận quan trọng nhất trên cơ thể là gì không, con yêu?”

Tôi đã bị sốc khi mẹ hỏi tôi điều đó trong thời khắc này.

Tôi luôn nghĩ đây là một trò chơi giữa mẹ và tôi, nó là trò chơi và nó không quan trọng đến mức để có thể “chơi” trong thời khắc này. Mẹ nhìn thấy vẻ sửng sốt trên mặt tôi và nói với tôi. “Câu hỏi này rất quan trọng. Đối với mỗi câu trả lời con đưa ra cho mẹ trước đây, mẹ đều nói với con rằng con đã sai. Nhưng hôm nay là ngày con cần học bài học quan trọng này. Mẹ nhìn xuống tôi, tựa đầu vào vai tôi, ôm tôi một hồi lâu. Sau đó, với đôi mắt ngấn lệ, mẹ nói:

me va con trai dang xuc dong


"Con trai của mẹ, bộ phận quan trọng nhất trên cơ thể là bờ vai của con".

Tôi hỏi: “Có phải vì vai đỡ cho đầu và để đầu luôn thẳng phải không mẹ?”

Mẹ trả lời: “Không, con ại, nó quan trọng nhất bởi vì nó có thể đỡ đầu của bạn bè, của người thân chúng ta khi họ khóc. Ai cũng cần một bờ vai để khóc vào một lúc nào đó, con yêu ạ. Mẹ chỉ mong rằng con có đủ tình yêu, có đủ sự mạnh mẽ của bờ vai để cho người thương yêu và bạn bè tựa vào. Và con cũng có những bờ vai như thế từ người thân hay bạn bè của con để con có thể tựa vào và khóc khi cần…"

Câu chuyện này không có bình luận hichichic… giá mà giờ có một bờ vai.

Comments