Khi con chúng ta bước vào tuổi teen, cảm giác mất mát là cảm giác dễ nhận thấy nhất và nó có thể bắt đầu bằng việc bạn chợt nhận ra rằng từ lúc nào con bạn không còn hào hứng với việc dành thời gian cho gia đình và cùng với các thành viên cho gia đình nữa. Đó là những thanh thiếu niên đi học trên thành phố cách nhà một giờ xe nhưng mấy tháng không về. Đó cũng có thể là những cô cậu nói chuyện với cả thế giới nhưng gần như không muốn nói chuyện với cha mẹ mình. Sự kết nối giữa cha mẹ và con cái ngày càng lỏng lẽo dẫu vẫn còn đó sự liên hệ với sự hỗ trợ ngày càng nhiều của các thiết bị và công cụ hiện đại ngày nay.
Một sinh viên xuất sắc ngành khoa học xã hội được tham dự một buổi
thuyết trình của một học giả nổi tiếng về gia đình trong xã hội hiện đại. Sau
buổi thuyết trình, chàng sinh viên tìm gặp vị học giả để tìm câu trả lời cho
những điều mà cậu còn chưa thực sự hiểu rõ
Chàng trai trẻ – Thưa thầy, trong bài giảng vừa rồi thầy đã nói
với chúng em về LIÊN HỆ và KẾT NỐI trong gia đình hiện đại và những nguy cơ mất
gia đình. Nó thực sự rất khó hiểu với em. Thầy có thể giải thích giùm em thêm về
2 thuật ngữ đó không?
Học giả mỉm cười và hỏi: “Bạn đến từ thành phố
này à?”
Chàng trai trả lời: “Vâng”. Chàng trai trẻ trả lời mà không ngẩng
mặt lên vì còn bận ghi chép
Học giả hỏi: “Gia đình bạn có những ai?”
Chàng trai trẻ cảm thấy học giả đó đang cố lảng tránh câu hỏi của
mình bằng cách hỏi những câu hỏi riêng tư như vậy. Tuy nhiên, anh ấy vẫn miễn
cưỡng trả lời câu hỏi một cách lạnh lùng : “Có Cha, hai anh trai và một em gái.
Anh chị em đều đã kết hôn rồi.”
Học giả lại mỉm cười hỏi: “Cậu có hay nói chuyện với bố cậu
không?”
Lúc này chàng trai trẻ bắt đầu cảm thấy khó chịu. Anh ta buông
bút, thôi nhìn vào cuốn sổ trong tay vì thực ra anh chưa ghi được gì vì chưa có
thông tin nào học giả đưa ra cho anh cả. Anh ta ngước mắt khó chịu lên nhìn vị
học giả, đinh bụng sẽ kết thúc buổi phỏng vấn đáng thất vọng này. Nhưng vị học
giả vẻ mặt vẫn tươi cười và dễ chịu hỏi tiếp
- Lần cuối cùng cậu nói chuyện với bố cậu là khi nào?
Chàng trai trẻ bắt đầu hoang mang. Lần cuối anh thực sự nói chuyện
với bố là từ khi nào? Anh cũng không thực sự nhớ rõ. Thi thoảng anh cũng nhắn
tin cho bố một vài từ khi anh xin tiền ông cho những chi phí học tập của mình.
Khi anh kiếm được nhiều tiền hơn, ít phụ thuộc vào tài chính của bố hơn thì tin
nhắn cũng vơi đi. Anh không cảm thấy thú vị khi nói chuyện với bố, thậm chí thấy phiền phức vì những câu hỏi của bố trong những câu chuyện. Anh có thể nói chuyện với cả thế
giới- trừ bố
Chàng trai ấp úng trả lời với vẻ mặt khá xấu hổ: “Có lẽ cách đây
khoảng 6 tháng”
Học giả không tỏ vẻ ngạc nhiên vẫn mỉm cười hỏi: “Bạn có thường xuyên
gặp anh chị em của mình không? Lần cuối cùng bạn họp mặt gia đình là khi nào?
Lúc này, chàng trai trẻ cảm thấy như thể một học giả già đang thẩm
vấn mình, câu chuyện có vẻ đi chệch hướng, và vai trò người hỏi, người trả lời
đã bị đảo ngược. Nếu không vì tên tuổi khá nổi tiếng của học giả và vai trò là
học trò của mình, anh có thể đã nổi xung. Tuy không cảm thấy không thoải mái
khi bị học giả hỏi những câu hỏi riêng tư như vậy, anh vẫn miễn cưỡng trả lời:
“Chúng em gặp nhau lần cuối tại ngày giỗ mẹ hai năm trước”
Học giả hỏi: “Mọi người ở cùng nhau bao lâu?”
Chàng trai trả lời: Mỗi người một việc và có gia đình riêng, thêm
nữa nhà bố em cũng không rộng rãi, chúng em ở cùng nhau 2 ngày, nhưng không
hẳn là hai ngày, có lẽ là 2 bữa ăn..
Học giả hỏi: “Cậu đã dành bao nhiêu thời gian cho bố, ngồi cạnh
ông ấy trong 2 ngày đó?”
Chàng trai trẻ bắt đầu nghĩ lại, 2 ngày đó ư? Cậu đã đi thăm mộ
mẹ, nói chuyện và đi chơi với mấy người bạn ở quê lâu ngày không gặp, uống rượu
với họ và thời gian còn lại là ngồi trước màn laptop cho công việc. Chàng bắt
đầu bồi rối, khó chịu và xấu hổ không biết trả lời thế nào. Chàng cúi mặt vào
cuốn sổ ghi chép và bắt đầu viết linh tinh điều gì đó
Học giả tiếp tục: “Bạn và bố đã ăn sáng, ăn trưa hay ăn tối cùng nhau
chưa? Bạn có hỏi bố sống thế nào, có hài lòng không? Bạn có hỏi mong muốn bây giờ của bố là gì không?”
Nước mắt chàng trai trẻ tuôn rơi.
Học giả nắm tay chàng trai và nói: “Đừng xấu hổ, buồn bã hay cảm thấy tội lỗi. Tôi xin lỗi nếu tôi vô tình làm tổn thương bạn nhưng tôi hỏi bạn vì đây là
câu trả lời cho câu hỏi của bạn.
Bạn đang 'Liên hệ' với cha mình, "liên lạc" với anh chị em mình nhưng bạn không có 'Kết nối' với họ.
Kết nối là từ trái tim đến trái tim… Ngồi cùng nhau, ăn uống, chăm
sóc lẫn nhau, giao tiếp bằng mắt, dành khoảng thời gian vui vẻ bên nhau.”
Chàng trai lau nước mắt và nói: “Cảm ơn Thầy đã dạy cho em một
bài học khó quên”.
Bài học từ câu chuyện:
Đây là Thực tế của ngày hôm nay, Dù ở nhà hay ngoài xã hội, mọi
người đều có nhiều Liên hệ nhưng không có Kết nối. Mọi người đều bận rộn trong
thế giới riêng của họ.
Chúng ta đừng chỉ 'Liên hệ' mà hãy luôn 'Kết nối'… Quan tâm, chia sẻ
và dành thời gian cho tất cả những người thân yêu của chúng ta.
Comments
Post a Comment