Quái vật trong phòng ngủ và những điều cha mẹ không nên làm khi có đứa trẻ sợ ma.

 

Tôi sẽ bắt đầu bằng câu chuyện cảnh báo về những điều KHÔNG nên nói với trẻ nhỏ.

Khi lên 5 tuổi, tôi mắc phải nỗi phiền não thường gặp nhất đối với trẻ con: tin vào những con quái vật ẩn nấp trong bóng tối - dưới gầm giường, trong tủ quần áo, ngó qua cửa sổ hoặc nhìn trộm cửa ra ngoài hành lang. Vào thời điểm đó, tôi sống với một người trông trẻ nhiều hơn là với bố mẹ. Tôi nghĩ đó là người mẹ đối với tôi tốt hơn mẹ tôi rất nhiều, vì cả bố mẹ tôi đều làm việc toàn thời gian và gia đình cô ấy đối xử với tôi như con ruột của họ.

cau be so ma


Người giữ trẻ đã tìm cách giúp tôi ngủ trong bóng tối bằng cách đưa cho tôi một chai nước nóng, một con thú nhồi bông ấm áp và êm ái, ngủ cùng phòng với tôi và sử dụng bóng đèn màu đỏ mờ ở đèn ngủ để làm cho tôi thích nghi với nó.

Nhưng đối với cha tôi thì khác, những điều người giữ trẻ làm là điều không nên xảy ra, đặc biệt là với một trẻ trai.

Cha tôi là một quân nhân. Anh ta đã rời quân đội không lâu trước đó và đã mang theo một số bài học từ đó.

Tuần đó, người giữ trẻ vì lý do nào đó nên nghỉ hai ngày cuối tuần, còn bố mẹ tôi cũng không thể có mặt ở nhà vào buổi tối, hình như là bố mẹ tôi phải đi dự một cuộc họp lớn nào đó và sau đó là những bữa tiệc quan trong của họ. Tôi sẽ ngủ một mình!

Tôi khóc trên giường, cầu xin anh đừng tắt đèn, cầu xin anh đừng để tôi một mình trong bóng tối, cầu xin anh ít nhất hãy kéo rèm lại, và cầu xin điều gì đó giữ cho tôi được an toàn để bọn quái vật không thể xâm nhập được vào tôi

Phản ứng của anh ấy?

Cha: “Con nên đi ngủ nhanh đi; lũ quái vật không thể tóm được con khi con đang ngủ.”

Sau đó, anh đóng cửa, tắt đèn hành lang rồi bước đi, bước, bước, bước trên sàn gỗ vang vọng trong bóng tối, kèm theo tiếng cười khúc khích, ăn mừng một trò đùa thực tế hay.

Tôi đã không ngủ vào tối thứ sáu đó. Tối thứ bảy cũng vậy, và cả tối chủ nhật nữa…

Rồi đến thứ hai tuần đó, người giữ trẻ đã trở lại, tôi dành cả ngày để ngủ trên ghế dài, nghe người trông trẻ của tôi loay hoay trong bếp, cuối cùng tôi cũng cảm thấy có điều gì đó gần như an toàn. Tôi kết luận rằng cách duy nhất tôi có thể ngủ được là nếu tôi có thứ gì đó để chiến đấu với lũ quái vật.

Và đó là lý do tôi đã dành mười sáu năm lén lút giấu những con dao làm bếp vào giường để có thể ngủ với vũ khí dưới gối. Và thật kỳ lạ, những con quái vật trong giấc mơ của tôi lại thường có hình ảnh khuôn mặt của bố tôi. Gần đây tôi mới rũ bỏ được phần còn lại của chấn thương đó. Tôi đã dành hai thập kỷ rưỡi với trí tưởng tượng của mình bay bổng, nhìn thấy những khuôn mặt nhợt nhạt và những ngón tay có móng vuốt dài nhìn vào hoặc với tới cửa sổ và cửa ra vào, đồng thời lặp đi lặp lại những cơn ác mộng đầy đau đớn về việc bị xé thành từng mảnh bởi những chiếc răng vòng tròn khi tôi rơi xuống những hố đen trong khi bố tôi với giọng cười khoái trá và những bước chân dội xuống cầu thang mỗi lúc một xa dần...

Kỷ luật là điều tốt, nhưng bạn không thể mong đợi một đứa trẻ ngồi yên lặng trong suốt chuyến hành trình kéo dài sáu giờ bằng ô tô mà chỉ nghe nhạc cổ điển. Sự tự lực cánh sinh khắc kỷ là điều đáng khen ngợi, nhưng bạn không thể nói với một đứa trẻ rằng chúng đã quá lớn để có thể khóc khi chúng lang thang qua đám cây tầm ma. Và bạn tuyệt đối không bao giờ có thể làm được điều này.

Comments