Cậu chuyện được đê xuất: Tôi đang vẽ tương lai cho con mình.
Thái độ, hành vi cân thay đổi.
Cuộc
sống của trẻ em, thanh thiếu niên ngày nay rất bận rộn và nhiều áp lực. Phần lớn
những áp lực đến từ việc học hành quá mức do chính cha mẹ ép buộc. Điều không thể tránh khỏi là nhiều lúc thanh thiếu niên trở
nên mệt mỏi, kiệt sức và mất dần động lực học tập. Phần
lớn cha mẹ thường thúc đẩy con bằng cách nói: Học tập,làm việc vì chính tương lai của con sau này, hay học là cho con chứ có
phải cho cha mẹ đâu. Nhưng thực tế những câu nói này hoàn toàn vô tác dụng.
Tất
cả chúng ta đều có động lực làm việc và học tập khi biết rằng việc làm của chúng
ta là có ý nghĩa, mang lại lợi ích, niềm vui cho không chỉ bản thân mình mà cho
cả những người mà mình thương yêu. Nhận thấy ý nghĩa của công việc, ý thức về
việc được đóng góp chính là động lực lớn cho hành động của chúng ta, nhất là trẻ
em, thanh thiếu niên.
Nếu
chính bạn và (hoặc) con bạn đang mất dần động lực làm việc và học tập, câu chuyện
sau đây chính là một gợi ý để bạn (con bạn) có thể lấy lại nguồn cảm hứng của mình
Hãy đọc nó và chia sẻ với mọi người
Một
phóng viên đến công trường xây dựng để phỏng vấn người lao động ở đó. Rất nhiều
người đang la động tại đây.
Phóng
viên tiến đến một người đàn ông trung niên đang ngồi bệt bên bức từng đang xây
dở ngổn ngang gạch đá. Anh vừa giơ micro ra định hỏi thì người đàn ông mặt mặt
mũi hằm hằm gạt ra và quát lên: Hỏi cái gì, đang mệt chết được đây. Anh ta vứt con
dao xây xuống dưới chân và nằm ngả đầu vào bức tường, thở hổn hển.
Phóng
viên lại đến gần một người đàn ông đang đẩy xe rùa đá, vừa đi vừa càu nhàu gì đó.
Cô hỏi “Ở đây đang làm gì vậy?”
Anh
ta giận dữ đáp: “Cô không thấy tôi đang đẩy xe đá hay sao?”
Cô
phóng viên nhẫn nại nói: “Vâng, tôi có thể nhìn thấy nhưng tôi đang muốn hỏi rằng
các anh đang làm nên cái gì ở đây?”
Anh
ta hét lên: “Tôi không biết. Tôi đang chết dần chết mòn ở đây và bạn đang lo lắng
về những gì sẽ được tạo ra ở đây. Biến khỏi đây, ra mà hỏi chủ công trình ấy"
Nghe
vậy, cô phóng viên này đành bỏ đi và đi đến một người đàn ông khác đang làm việc ở gần đó và
hỏi: “Các anh đang làm cái gì ở đây?”
Người
lao động trả lời: “Tôi đang kiếm tiền ở đây. Tôi sẽ nhận được 300 nghìn cho một
ngày xây dựng. Nếu không ốm đau và làm việc đều tôi kiếm được 9 triệu 1 tháng.
Làm thành cái gì thì cũng 9 triệu 1 tháng”
Cô
phóng viên lại tiến về phía trước. cô ta nhìn thấy một người đàn ông khác đang
làm việc ở đó. Người này có vẻ khá vui vẻ, anh cần mẫn làm việc nhưng không có vẻ
khó chịu gì. Cô lại hỏi "Ở đây đang làm gì vậy?"
Anh
ấy mỉm cười và trả lời: “Chúng tôi đang xây một ngôi chùa”
Cô phóng vên hỏi tiếp: “Trông bạn có vẻ vui vẻ nhỉ. Bạn không cảm thấy mệt mỏi khi làm việc ở đây trong ngày nắng nóng thế này sao?”
Người đàn ông trả lời: “Có chứ, một chút. Nhưng khi nghĩ đến lúc ngôi chùa hoàn thành tôi cũng thấy đỡ mệt hơn.”
Ông
nói tiếp: “Không có ngôi chùa lớn nào ở làng này và vì thế người dân làng này
phải đi sang làng khác để làm lễ. Tôi cũng thuộc về ngôi làng này.
Sau
vài ngày nữa, việc xây dựng sẽ hoàn thành và sẵn sàng để được thờ cúng. Hội chùa
sẽ đông hơn, các dịch vụ sẽ được phép hoạt động. Và tôi sẽ đăng ký một dịch vụ ở
đây, tôi sẽ thoát khỏi kiếp thợ xây. Khi tôi cứ nghĩ về tất cả những điều này,
tôi thấy bớt mệt hơn
Cô
phóng viên lại nhìn thấy một người đàn ông gần đó đang vừa làm việc vừa huýt sáo
rất vui vẻ. Khuôn mặt đãm mồ hôi, bàn tay nứt nẻ vì xi măng nhưng anh vẫn vừa làm
vừa huýt sáo. Phóng viên thấy lạ lắm mới hỏi: “anh đang làm gì ở đây vậy? Tôi
thấy anh rất vui vẻ và hạnh phúc. Anh không thấy mệt mỏi khi làm việc trong thời
tiết nóng bức này ư”
-
Người đàn ông vẫn cặm cụi làm trong khi trả lời bằng một giọng vui vẻ: “tôi đang
xây tương lai cho con mình, và tại sao tôi lại mệt vì điều đó được”
-
Ý anh là gì vậy?
- À, thì tôi như bao người ở đây, đang làm việc của mình. Tôi đang được làm việc mà mình biết làm, kiếm được những đồng tiền do lao động của mình, xây nên công trình mà nhiều người mong đợi. Và quan trong là tiền những đồng tiền tôi kiếm được vô cùng quan trọng với con tôi. Nó được ăn no, mặc ấm, được học hành, được vui chơi từ đồng tiền ấy. Nó tự hào về bố nó dù bố nó và noi gương bố nó luôn chăm chỉ để học tập. Đêm ngủ tôi nhớ về khuôn mặt của con tôi khi được mua quần áo mới, được cắp sách đến trường. Tôi tưởng tượng về ngày mai tươi sáng của nó bắt đầu từ ngày hôm qua của tôi. Sáng dậy đi bộ tới đây để làm việc, tôi không thấy mệt mỏi chút nào.
Đôi
khi tôi bắt đầu hát những bài hát về tình yêu, về tương lai, về gia đình trong khi làm việc. Tôi chưa bao giờ thích làm
việc nhiều đến vậy trong đời.”
Cô
phóng viên mỉm cười và ra về suy nghĩ – Đây là bí quyết của cuộc sống, cuộc sống
hạnh phúc. Đó chỉ là sự khác biệt về suy nghĩ và quan điểm mà thôi. Có người
coi công việc là gánh nặng và dành cả cuộc đời để phiền muộn, than khóc trong
khi có người lại tận hưởng cuộc sống bằng cách coi công việc là niềm vui và niềm
vui.
Chúng
ta sẽ có động lực hơn rất nhiều khi thấy công việc của mình có ý nghĩa, được nhìn
thấy hoặc cảm thấy ý nghĩa của chúng đối với cuộc sống của chúng ta. Nhưng động lực ấy sẽ mạnh mẽ hơn rất nhiều nếu chúng ta thấy rằng công việc ấy có ý nghĩa
to lớn với người mà chúng ta thương yêu. Cảm giác được đóng góp cho người khác,
có giá trị với cuộc sống của người mình thương yêu, thể hiện giá trị bản thân
qua công việc là động lực mạnh mẽ, là chìa khóa của hạnh phúc.
Comments
Post a Comment