Đó là con gì?- Câu chuyện về gia đình đáng để suy ngẫm.

 

Một người đàn ông 80 tuổi đang ngồi trên ghế sofa trong nhà cùng với người con trai 45 tuổi có học thức. Ông lão hướng đôi mắt xa xăn nhìn ra ngoài khung cửa còn người con trai đang cắm cúi vào những trang sách trong khi nấm nháp một chút café. Bất bất ngờ có một con quạ bay tới và đậu trên cửa sổ nhà họ.

 

cha con và câu chuyện gia đình

Người cha hỏi con trai: “Đó là con gì?” Người con ngừng đọc sách nhìn ra và đáp: “Đó là con quạ ba ạ”.

Sau vài phút, người cha hỏi con trai lần thứ hai: “Đó là con gì?” Người con nói không buồn ngẩng đầu lên đáp: “Ba ơi, con vừa nói với ba rằng “Đó là một con quạ”. Một lúc sau, Người Cha già lại hỏi Con mình lần thứ 3: “Đó là con gì?”

 

Đến lúc này, người con trai cảm thấy một cảm giác khó chịu nào đó len vào đầu anh. Anh bực dọc, dằn cuốn sách xuống bàn, nói với cha mình từng chữ một, nhỏ và đanh giọng. “Đó là một con quạ, một con quạ”. Một lúc sau, người cha lại hỏi con lần thứ 4: “Đó là con gì?”

Lần này, người con trai đứng lên hét vào mặt cha: “Sao ba cứ hỏi đi hỏi lại cùng một câu hỏi, mặc dù con đã nói với ba rất nhiều lần 'ĐÓ LÀ CON QUÁ'. Chẳng lẽ ba không thể hiểu được điều này sao?”

Rồi anh bực bội đi vào phòng riêng.

Một lúc sau, có vẻ như một cảm giác có lỗi khiến người con trai thôi đọc sách và quay lại phòng khách nơi có cha anh. Anh thấy cha anh đang ngồi xem lại cuốn nhật ký cũ nát mà ông đã giữ từ khi con trai ông chào đời. Ánh mắt người cha như ngầm nói, lại đây con, chúng ta cùng đọc nó. Người con trai tiến lại, ngồi bên cha và nhìn vào trang ông đang đọc. Khi người con trai đọc nó, những dòng chữ sau đây được viết trong nhật ký.

 

“Hôm nay, cậu con trai nhỏ ba tuổi của tôi đang ngồi với tôi trên ghế sofa thì có một con quạ bay đến đậu trên cửa sổ. Con trai tôi đã hỏi tôi 23 lần đó là con gì, và tôi đã trả lời nó 23 lần rằng đó là một con Quạ. Tôi ôm con trai nhỏ bé của mình một cách âu yếm mỗi khi anh hỏi. Và tôi thấy niềm vui trong mắt của anh ấy với mỗi câu trả lời của tôi. Đó có lẽ không chỉ là câu trả lời- đó là tình yêu! Tôi không hề thấy khó chịu chút nào, tôi thấy thương đứa con ngây thơ của mình hơn. Tôi biết với mỗi câu trả lời của mình, điều mà con tôi học được đó là nó được yêu thương”.

Người con trai ôm lấy vai bố, mắt nhòa đi…

 

Tất cả chúng ta đều có người thân hoặc những người khác mà chúng ta biết, những người đã già đi theo năm tháng và chúng ta gọi là “lão hóa”. Đôi khi vì những vội vã và lo toan của bộn bề cuộc sống chúng ta mất kiên nhẫn với họ và trở nên bực bội, cáu gắt thậm chí là tức giận với họ. Chúng ta quên mất thời còn trẻ, họ hiền lành, quan tâm, bao dung trước những câu hỏi, thắc mắc dai dẳng của chúng ta về mọi nhiều thứ trên đời.

 

Điều quan trọng là tất cả chúng ta phải nhớ đến những người thân yêu lớn tuổi của mình và tình yêu thương mà họ đã từng công khai thể hiện dành cho chúng ta.

Đừng cảm thấy phiền phức, đừng mất kiên nhẫn, đừng coi họ như gánh nặng mà hãy nói lời ân cần với họ, hãy điềm tĩnh, vâng lời, khiêm tốn và tử tế với họ. Hãy quan tâm đến cha mẹ của bạn. Bạn nên nhắc nhở và tự nhủ mỗi ngày: “Tôi muốn thấy bố mẹ tôi mãi mãi hạnh phúc. Họ đã chăm sóc tôi từ khi tôi còn nhỏ. Họ luôn dành tình yêu vị tha cho tôi. Tôi sẽ phục vụ cha mẹ già của mình theo cách TỐT NHẤT có thể. Tôi sẽ luôn cố gắng nói những lời tốt đẹp và tử tế với họ, bất kể họ cư xử thế nào”.


Comments