Ngày xửa ngay xưa, cách đây rất lâu rồi, có một cây táo khổng lồ. Một cậu bé thích đến chơi quanh đó hàng ngày. Anh trèo lên ngọn cây, ăn táo và chợp mắt dưới bóng râm. Anh ấy yêu cái cây và cái cây thích chơi với anh ấy. Thời gian trôi qua, cậu bé đã lớn và không còn chơi đùa quanh gốc cây mỗi ngày nữa.
Một
ngày nọ, cậu bé quay lại chỗ cái cây và trông có vẻ buồn bã.
-
Hãy đến chơi với ta, cái cây thì thầm gọi cậu bé.
Cậu
bé trả lời: “Con không còn là một đứa trẻ nữa, con không chơi quanh cây nữa”.
“Con
muốn đồ chơi. Con cần tiền để mua chúng.”
- Xin lỗi, nhưng ta không có tiền, nhưng con có thể hái hết táo của ta và bán chúng, như thế con sẽ có tiền.
Cậu
bé rất phấn khích. Anh ta chộp lấy tất cả những quả táo trên cây và vui vẻ rời
đi. Cậu bé không bao giờ quay trở lại sau khi hái táo. Cái cây rất buồn.
Một
ngày nọ, cậu bé giờ đã trở thành đàn ông quay trở lại và cái cây rất mừng rỡ, đã
lâu rồi nó không được gặp cậu.
-
Hãy đến chơi với ta,” cái cây nói.
-
Tôi không có thời gian để chơi. Tôi phải làm việc cho gia đình tôi. Chúng tôi cần
một ngôi nhà để trú ẩn. Ai có thể giúp tôi được? cuộc sống thật mệt mỏi đâu có
thời gian để chơi"
-
Xin lỗi, nhưng ta không có nhà. Nhưng con có thể chặt cành của tôi để xây nhà.
Người
đàn ông nghe thấy lời đề nghị hợp lý, không đắn đo nhiều anh lập tức chặt hết
cành cây và vui vẻ rời đi. Cây rất vui khi thấy anh ta hạnh phúc nhưng người
đàn ông đó không bao giờ quay lại kể từ đó. Cây lại cô đơn và buồn bã.
Một
ngày hè nóng nực, người đàn ông trở về và cái cây rất vui mừng.
-
Đến và chơi cùng ta!" cái cây nói.
-
Tôi đang già đi. Tôi muốn đi chèo thuyền để thư giãn. Cây có thể cho tôi một
chiếc thuyền được không? Người đàn ông nài
nỉ.
-
Hãy dùng thân của tôi để đóng thuyền cho con. Con có thể đi thuyền thật xa và hạnh
phúc.
Thế
là người đàn ông chặt thân cây để làm một chiếc thuyền. Anh ấy đi chèo thuyền
và không xuất hiện trong một thời gian dài.
Cuối
cùng, sau rất nhiều năm người đàn ông đã trở lại với thân hình già nua, mệt mỏi
và buồn bã
-
Xin lỗi, chàng trai của ta. Nhưng tôi không còn gì cho bạn nữa. Con sẽ không
còn những trái táo nữa, cái cây nói.
-
Không sao, tôi không có răng để cắn” người đàn ông trả lời.
-
Ta cũng không còn cành cây nào để cậu trèo lên nữa.
-
Bây giờ tôi đã quá già để làm việc đó rồi,” người đàn ông nói.
-
Ta cũng không còn thân để bạn làm thuyền nữa, cái cây nói trong nước mắt.
-
Tôi cũng không đủ sức để có thể đi thuyền, người đàn ông buồn bã.
-
Vậy bây giờ con cần gì ở ta, ở nơi này?
-
Con không biết nữa, nhưng có lẽ đó là sự bình yên… người đàn ông nói giọng rưng
rưng…
-
Ta thực sự không thể cho con bất cứ thứ gì nữa bởi ta không còn gì nữa, thứ duy
nhất còn lại là cái gốc khô đang mục mỗi ngà và bộ rễ đang chết dần thôi. Cái
cây nói trong nước mắt.
-
Bây giờ con không cần gì nhiều, chỉ cần một nơi để nghỉ ngơi. Con mệt mỏi sau
ngần ấy năm,” người đàn ông trả lời.
-
Tốt! cái gốc cây già này là nơi tốt nhất để tựa vào và nghỉ ngơi, hãy ngồi xuống
cùng ta mà nghỉ ngơi. Ngay cả khi cái gốc này mục hết, rễ kia đã tan vào trong đất,
hãy ngồi xuống đây, tưởng tượng ra bóng cây xanh mát ngày xưa, con có thể tìm lại
sự bình yên như ngày thơ dại…
Người
đàn ông ngồi xuống và cái cây vui mừng và mỉm cười trong nước mắt.
Đây
là câu chuyện của tất cả mọi người. Cây giống như cha mẹ của chúng ta. Khi còn
nhỏ, chúng tôi thích chơi đùa mà không có bố mẹ. Khi lớn lên, chúng ta rời xa họ;
chỉ đến với họ khi chúng ta cần điều gì đó hoặc khi chúng ta gặp khó khăn. Dù
thế nào đi chăng nữa, bố mẹ sẽ luôn ở bên và làm mọi thứ có thể để bạn hạnh
phúc.
Bạn có thể nghĩ rằng cậu bé tàn nhẫn với cái cây, nhưng đó là cách tất cả chúng ta đối xử với cha mẹ mình. Chúng ta coi đó là điều hiển nhiên; chúng ta không đánh giá cao tất cả những gì họ làm cho chúng ta cho đến khi quá muộn.
Comments
Post a Comment