Khỉ và Cá- câu chuyện tạo động lực cho trẻ em.

 Một ngày nọ, khi cá đang bơi gần bờ sông, nó nghe thấy một giọng nói:

- Chào cá! Nước thế nào?

Cá ngẩng đầu lên thì thấy có một con khỉ đang ngồi trên cây. Cá mỉm cười và trả lời: “Nước rất ấm và dễ chịu”.

Khỉ cảm thấy hơi ghen tị và muốn dìm tâm trạng của cá xuống. Khỉ ta nói giọng khá nghiêm trọng

khỉ và cá


- Cá à, ở dưới nước thế, bạn nhìn thấy gì? Thế giới quả là rộng lớn. Và con người ta khác nhau ở TẦM NHÌN. Bạn nên thoát ra khỏi nước và trèo lên cây này. Ở trên cây bạn sẽ có một TẦM NHÌN khác.

Cá buồn bã trả lời: “Tôi không biết trèo cây và tôi không thể sống nếu thiếu nước”.

Thấy cá mặt buồn, khỉ bắt đùa tấn công

- Mày hoàn toàn vô dụng nếu mày không thể trèo cây. Đến một con cuốn chiếu nó cũng có thể làm được điều đó

Sau khi nghe nhận xét này, cá bắt đầu suy nghĩ về nó ngày đêm và trở nên vô cùng chán nản. Nó bắt đầu tự nghĩ: “Có lẽ khỉ nói đúng. Tôi thật vô dụng nếu tôi thậm chí không thể leo lên một cái cây.”

Một con cá già khác ở sông nhận thấy con cá trông có vẻ chán nản và hỏi nó lý do khiến cá trầm cảm.

Cá kể cho ông cá già nghe mọi chuyện về con khỉ và nhận xét của nó. Sau khi nghe điều này, ông cá già phá lên cười và nói: “Nếu coi cá là thứ vô dụng vì không biết trèo cây thì ngay cả khỉ cũng vô dụng vì nó không biết bơi hay sống dưới nước.”

 

Nghe con cá này mới nhận ra nó có năng khiếu như thế nào và thật sai lầm khi cho rằng mình vô dụng như con khỉ nói.

Vài ngày sau, con khỉ trượt chân rơi xuống nước trong lúc cá đang bơi gần đó, ban đầu cá nghĩ, kệ khỉ cho đáng đời, nhưng thấy khỉ vùng vẫy đáng thương dưới nước nó vội gọi thêm cua và vài con cá nữa đưa khỉ lên bờ. Được cứu sống khỉ xấu hỏ lắm, nó cảm ơn cá và cua rồi nói: Thật xấu hổ và vô dụng khi tôi không biết bơi. Cá cười và nói với khỉ: Chúng ta chỉ vô dụng khi có thể cứu người mà không ra tay cứu thôi khỉ ạ. Mỗi người có một năng khiếu riêng và chúng ta dùng nó để giúp đỡ nhau, hợp tác với nhau và làm những điều có ích. Đó mới là người có “TẦM NHÌN”

Bài học từ câu chuyện:

Mọi người có xu hướng nghĩ về mình dựa trên sự phán xét của người khác. Chúng ta không nên để bản thân thất vọng chỉ vì Một số người khác nghĩ ít hơn về chúng ta. Chúng ta nên cố gắng hết sức và làm những gì chúng ta có khả năng làm.

Cách duy nhất để nhận ra tiềm năng thực sự của chúng ta là trở nên tự nhận thức. Chúng ta càng đưa nhiều nhận thức vào tâm trí và cơ thể, chúng ta càng nhận ra tiềm năng thực sự của mình.

Như Einstein từng nói: “Mọi người đều là thiên tài nhưng nếu bạn đánh giá một con cá bằng khả năng trèo cây của nó thì cả đời nó sẽ tin rằng mình thật ngu ngốc”.

Comments