Khi tôi còn nhỏ, tôi nhớ rằng mỗi khi bố tôi sửa chữa một thứ gì đó bố đều yêu cầu tôi cầm búa để thi thoảng đưa cho bố. Hoặc đôi lúc bố yêu cầu tôi có mặt ở đó để tiếp dụng cụ cho người mặc dù đến giờ tôi cũng không phân biệt được cờ lê và mỏ lết. Tôi lờ mờ hiểu, đó chỉ là cái cớ để chúng tôi có thời gian trò chuyện với nhau. Tôi chưa bao giờ thấy bố tôi uống rượu hay đi chơi đêm với người đàn ông trong xóm, tất cả những gì bố làm sau giờ làm việc là chăm sóc gia đình.
Tôi
lớn lên và rời nhà đi học đại học và kể từ đó, bố tôi luôn gọi điện cho tôi vào
mỗi sáng Chủ nhật, bất kể thế nào đi chăng nữa. Và vài năm sau, khi tôi mua một
căn nhà, bố tôi đã tự mình sơn nó trong ba ngày dưới cái nóng mùa hè 36 độ. Tất
cả những gì bố yêu cầu là cầm chổi sơn nhỏ cho bố và nói chuyện với bố mỗi khi
bố sơn trang trí ở trong phòng mát mẻ. Nhưng những ngày đó tôi bận quá, không
có thời gian để nói chuyện với bố.
Bốn
năm trước, bố tôi đến thăm tôi. Bố đã dành nhiều giờ để làm một bộ xích đu cho
con gái tôi. Bố yêu cầu mang cho mình một tách trà và nói chuyện với bố, nhưng
tôi phải chuẩn bị cho chuyến đi cuối tuần đó nên không có thời gian cho những
cuộc trò chuyện dài ngày hôm đó.
Một
sáng chủ nhật nọ, chúng tôi nói chuyện qua điện thoại như thường lệ, tôi nhận
thấy bố tôi đã quên một số điều mà chúng tôi đã thảo luận gần đây, có vẻ như trí
nhớ của bố giảm sút ít nhiều. Tôi đang vội nên cuộc trò chuyện của chúng tôi rất
ngắn gọn. Vài giờ sau ngày hôm đó có một cuộc gọi đến. Bố tôi đang nằm viện vì
chứng phình động mạch. Ngay lập tức tôi mua vé máy bay và trên đường đi tôi đã
nghĩ đến những cơ hội đã bỏ lỡ để được nói chuyện với bố.
Khi
tôi đến bệnh viện thì bố tôi đã qua đời. Bây giờ chính bố là người không có
thời gian để nói chuyện với tôi. Không còn cơ hội nào cho tôi nữa. Tôi nhận ra
mình biết rất ít về bố, về những suy nghĩ và ước mơ sâu sắc nhất của ông.
Sau
sự ra đi của bố, tôi đã biết nhiều hơn về bố và thậm chí nhiều hơn về bản thân
mình. Tất cả những gì bố từng mong muốn từ tôi, đòi hỏi từ tôi là thời gian của
tôi. Và bây giờ bố đã có tất điều đó, tôi dành thời gian để nhớ về bố mỗi ngày.
Nhưng
liệu bố có nhận được hay chỉ là mình tôi!
Comments
Post a Comment