Một bé gái xinh xắn, đáng yêu đang đứng cùng mẹ ở quầy tính tiền ở siêu thi, cô nhìn thấy một cái vòng cổ dạng ngọc trai trắng lấp lánh đựng trong hộp giấy bằng bạc màu hồng. “Ôi mẹ ơi, nó đẹp quá. Con có thể có chúng không? Làm ơn đi mẹ, làm ơn được không? Con sẽ đeo nó khi mặc bộ váy trắng công chúa trong ngày sinh nhật con, ngày 30 tháng 4 vào chủ nhật tuần sau” Người mẹ nhanh chóng kiểm tra mặt sau của chiếc hộp giấy bạc nhỏ rồi nhìn lại vào đôi mắt đen lấp lánh đang lộ rõ vẻ cầu xin trên khuôn mặt hếch lên của cô con gái nhỏ. “199 nghìn đồng. Đó là gần 200 nghìn. Nếu con thực sự muốn chúng, mẹ sẽ nghĩ ra một số công việc phụ cho con và chẳng bao lâu nữa con có thể tiết kiệm đủ tiền để tự mua cho mình. Chỉ còn một tuần nữa là đến sinh nhật của con và con có thể nhận được một tờ 50 nghìn mầu đỏ từ bà.”
Ngay
khi cô bé về đến nhà, cô ấy rút hết tiền trong hôp tiết kiệm của mình và đếm được
49 nghìn. Sau bữa tối, cô làm nhiều việc hơn và đi sang hàng xóm hỏi bà Gái tóc
trắng xem liệu bà có thể để nó nhổ tóc đen với giá 1 nghìn 1 sợi không. Nhưng cả
mái tóc của bà cô bé chỉ có thể kiếm được 9 nghìn, bà cười vui vẻ khi đưa cho cô
cả tờ 10 nghìn. Mẹ cô đề nghị cô vẽ một bức tranh để trang trí phòng làm việc của
đồng nghiệp của mẹ trong bệnh viện, cô bé đồng ý và kiếm được 100 nghìn. Vậy là
chỉ còn thiếu 40 nghìn, cô bèn đề nghị bà nội tặng cô trước ngày sinh nhật với
số tiền như mọi năm. Thật vui mừng vì bà đồng ý. Thế là cô đã đủ tiền để mua
chiếc vòng cổ.
Cô
bé yêu những viên ngọc trai của mình. Cô còn yêu nó hơn khi bố cô giải thích “ngoc
trai chính là những viên “ngọc của biển” và nó cũng là tên của cô “HẢI CHÂU- viên
ngọc biển”. Cô không chỉ đeo nó khi mặc váy trắng mà đeo nó mỗi ngày. Cô đeo chúng
đi khắp mọi nơi, trường mẫu giáo, thậm chí đi ngủ. Lần duy nhất cô cởi chúng ra
là khi đi bơi hoặc tắm bong bóng. Mẹ nói nếu chúng bị ướt, chúng có thể biến cổ
của cô thành màu xanh.
Hải
Châu có một người cha rất yêu thương cô và mỗi tối khi cô chuẩn bị đi ngủ, ông sẽ
dừng mọi việc đang làm và lên lầu đọc truyện cho cô nghe. Một đêm nọ, khi kể
xong câu chuyện, anh ấy hỏi cô, "Hải Châu có yêu bố Hải không?" “Ồ
vâng, thưa bố. Bố biết là con yêu bố mà, con là viên ngọc của bố." “Vậy
thì hãy tặng bố những viên ngọc trai của con đi.” “Ồ, bố ơi. Con sẽ tặng bố búp
bê Công chúa, con ngựa trắng trong bộ sưu tập của con, con ngựa có đuôi màu hồng.
Bố nhớ không? Cái mà bố đã tặng cho con đấy” “Không sao đâu con yêu, bố yêu
con. Chúc ngủ ngon." Và anh hôn lên má cô một nụ hôn.
Khoảng
một tuần sau, sau giờ kể chuyện, bố lại hỏi: Hải Châu có yêu bố Hải
không?" “Ồ vâng, thưa bố. Bố biết là con yêu bố mà”. “Vậy thì hãy tặng bố
những viên ngọc trai của con đi.” Con tặng bố bộ sưu tập animal mà con mới được
tặng hôm sinh nhật nhé? Nó có rất nhiều những con vật đáng yêu. Hay con tặng bố công chúa black pink mới nhất
nhé, cô ấy xinh đẹp” “Không sao đâu. Ngủ ngon. Ba yêu con." Và như mọi
khi, anh hôn nhẹ lên má cô.
Vài
đêm sau, khi bố cô bước vào, cô bé đang ngồi trên giường với tư thế bắt chéo
chân kiểu Ấn Độ. Khi anh đến gần, anh nhận thấy cằm cô đang run rẩy và một giọt
nước mắt lặng lẽ lăn xuống má cô. “Có chuyện gì thế, con yêu? Có chuyện gì thế?”
Hải Châu không nói gì mà giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên trước mặt bố. Và khi
cô mở nó ra, đó là chiếc vòng cổ ngọc trai nhỏ của cô. Với một chút run rẩy, cuối
cùng cô ấy nói: "Đây, bố, cái này dành cho bố." Bố cô đưa tay đỡ lấy chiếc vòng ngọc trai bằng nhựa đã phai màu trong lòng bàn
tay run run của con gái, cẩn thận gói nó lại, để vào túi ngực. Và bàn tay kia, anh thọc vào
túi lấy ra một chiếc hộp nhung xanh có đính một chuỗi ngọc trai thật và đeo vào
cổ Hải Châu. Anh ấy đã luôn mang chúng trên người để có dịp tặng cho con gái.
Anh chỉ đang đợi cô từ bỏ kho báu của cô để anh có thể trao cho cô kho báu đích thực.
Thượng
đế của chúng ta cũng vậy. Ngài đang chờ đợi chúng ta từ bỏ những thứ rẻ tiền
trong cuộc sống để Ngài có thể ban cho chúng ta những kho báu đẹp đẽ. Bạn có
đang nắm giữ những điều mà thượng đế muốn bạn buông bỏ không? Bạn có đang níu
giữ những đối tác, mối quan hệ, thói quen và hoạt động có hại hoặc không cần
thiết mà bạn đã gắn bó đến mức dường như không thể buông bỏ? Bạn có đang cố gồng
mình để níu giữ một thứ gì đó vô giá trị chỉ vì bạn đã phải bỏ ra quá nhiều công
sức và tâm huyết để có nó không? Đôi khi thật khó để nhìn thấy mặt khác nhưng
hãy tin vào điều này…Đấng cao xanh sẽ không bao giờ lấy đi thứ gì đó mà không
ban cho bạn thứ gì đó tốt hơn ở vị trí của nó.
Những
món quà tuyệt vời nhất xảy ra khi bạn chia sẻ cảm xúc và tình yêu với người
khác.
Comments
Post a Comment