Những câu chuyện dạy về ý thức xã hội cho trẻ em

 

Câu chuyện số 1: Chuyện về chú Kiến kim không muốn xếp hàng…

Mặc dù trẻ em cần phát triển tính độc lập và tự do, nhưng có những lúc việc trở thành thành viên của một nhóm là quan trọng và/hoặc hữu ích – ví dụ như thời gian nghỉ ngơi ở trường mẫu giáo, giờ ăn ở nhà và ở trường, các buổi dã ngoại ở trường, bơi lội ở vùng nước sâu , chỉ kể tên một vài thôi! Câu chuyện này là một nỗ lực vui vẻ nhằm nắm bắt tâm trạng khi thuộc về một nhóm – nó có thể được sử dụng với trẻ từ ba tuổi trở lên và ngay cả với lứa tuổi tiểu học, làm điểm khởi đầu cho cuộc thảo luận về kỳ vọng của nhóm.

Câu chuyện có thể giúp các bé không chịu vào nhóm hay đi theo hàng hoặc xếp hàng hoặc có tính quá độc lập không chịu vào nhóm. Đó là cách nhẹ nhàng nhưng có thể hiệu quả hơn so với việc hướng tới chỉnh sửa cá nhân hoặc có những hhắc nhở gay gắt riêng với các bé.

Câu chuyện có thể kể trong khi các bạn nhỏ vận chuyển, sắp xếp lại đồ chơi, dựng lại các ngôi nhà mới, điều đó có thể kích thích thêm tinh thần làm việc và tuân thủ của các con.

Kiến kim không muốn xếp hàng


Lại một lần nữa đàn kiến săn mồi phải chuyển nhà! Thực ra thì kiến săn mồi cũng hay phải chuyển nhà như các bạn phải chuyển lớp vậy, không có gì là thảm họa cả. Những cơn mưa ngắn đã bắt đầu, và tổ kiến của chúng không còn ấm áp và khô ráo nữa – thực tế là nó đang sắp bị ngập trong nước mưa. Những con kiến săn mồi giờ đây đang tìm kiếm vùng đất cao hơn và khô ráo hơn.

Kiến Kim bé nhỏ ở cuối đàn kiến, cố gắng theo kịp. Phía trước cô, những con kiến khác dàn hàng, từng người một bước đi. Dòng kiến này dường như kéo dài mãi mãi! 'Nào, bước nhanh chana” bạn bè cô gọi, 'nếu không bạn sẽ bị bỏ lại phía sau.'

Để giúp cô bước tiếp, họ bắt đầu hát:

Những con kiến diễu hành từng con một, hoan hô! tiếng hoan hô! Những con kiến diễu hành từng con một, hoan hô! tiếng hoan hô!

Kiến đi từng con một, kiến con dừng lại đánh trống ,

Và tất cả họ đều diễu hành, lên và vòng quanh, để thoát khỏi cơn mưa, bùm, bùm, bùm .

Kiến Kim đang cố gắng bắt kịp bài hát, nhưng việc làm đó dường như thật nhàm chán! Cuối cùng cô quyết định không muốn xếp hàng nữa. 'Tôi không muốn xếp hàng thêm một phút nào nữa', cô tự nhủ. 'Tôi chỉ muốn dừng lại, ngồi xuống và chơi trống – giống như chú kiến nhỏ trong bài hát!'

Cô bé Kiến Kim ngồi xuống và bắt đầu đếm thời gian trên một trong những viên đá sáng bóng ở rìa đường đua. Khi chơi, cô ấy hát một bài hát khác với bài mà bạn cô ấy đã hát:

Tôi chán việc xếp hàng, hán đi theo hàng ngang, tôi chỉ muốn  phơi nắng, gõ trống và hát vang!

Và khi cô hát và chơi trống, lũ kiến cứ lần lượt đi trước cô cho đến khi chúng biến mất trên những ngọn đồi và khuất tầm nhìn.

Bây giờ Kiến Kim chỉ có một mình. Nhưng điều đó diễn ra không lâu!

Một con dế màu nâu bay vào bụi cây gần đó. 'Chơi và nhảy với tôi', Kiến Kim gọi, và con dế bắt đầu tạo ra âm nhạc qua những chiếc lá trong bụi cây. Nhưng nó quá LỚN! Kiến Kim kêu lên:

Làm ơn đi đi và để tôi yên ,

Bạn quá LỚN để chơi nhạc với tôi .

Một lần nữa Kiến Kim chỉ có một mình. Nhưng điều đó diễn ra không lâu!

Một con rùa lê bước qua bãi cỏ cạnh đường mòn. 'Chơi và nhảy với tôi', Kiến Kim gọi, và con rùa ngẩng đầu lên và bắt đầu lắc lư từ từ từ bên này sang bên kia. Nhưng nó quá CHẬM!

Tiểu Kiến Kim kêu lên:

Làm ơn đi đi và để tôi yên ,

Bạn quá CHẬM để chơi nhạc với tôi

Một lần nữa Tiểu Kiến Kim chỉ có một mình. Nhưng điều đó diễn ra không lâu!

Một con chim sâu đáp xuống cái cây gần đó. 'Chơi và nhảy với tôi', Kiến Kim gọi, và con chim sâu bắt đầu bay và nhảy từ nhánh này sang nhánh khác. Nhưng nó đã quá NHANH!  Kiến Kim kêu lên:

Làm ơn đi đi và để tôi yên ,

Bạn quá NHANH để chơi nhạc với tôi

Một lần nữa Tiểu Kiến Kim chỉ có một mình. Nhưng điều đó diễn ra không lâu!

Một con voi bước đi trên đường ray. 'Chơi và nhảy với tôi', Kiến Kim gọi, và con voi bắt đầu bước đi, nhảy múa và tạo ra âm nhạc. Nhưng con voi quá LỚN!

Trên thực tế, Tiểu Kiến Kim rất may mắn khi không bị giẫm đạp. Cô kêu lên:

Làm ơn đi đi và để tôi yên Bạn quá LỚN để chơi nhạc với tôi

Một lần nữa Kiến Kim lại ở một mình, ngồi bên đường đua và chơi trống. Càng chơi, cô càng nhận ra mình nhớ các bạn kiến biết bao.

Chẳng bao lâu sau, cô thấy mình đang hát một giai điệu khác:

Tôi ước được xếp hàng, đi theo những hàng ngang, đánh trống cùng kiến bạn, và cùng nhau hát vang, tôi nhớ các bạn kiến, tôi muốn được xếp hàng

Tôi muốn đi cùng với bạn bè và chơi trống!

Nhưng không có con kiến nào trả lời

Không thể ngồi buồn ở đây mãi được, Kiến Kim tự nhủ. Rồi đột nhiên cô đứng dậy, nhặt chiếc trống đá sáng bóng của mình lên và bắt đầu bước dọc theo con đường, vừa đi vừa chơi. Cô bước đi càng lúc càng nhanh , dọc theo con đường và băng qua ngọn đồi…

Và qua một ngọn đồi khác … Và qua một ngọn đồi khác … Và thêm một ngọn đồi khác 

Cho đến khi cô đứng trên một mỏm đất, nhìn về phía xa, đúng là những dòng kiến kia rồi, họ vẫn đang đi, theo hàng, trật tự và đúng nhịp…họ tạo thành một dòng chảy gần như mãi mãi.

Cô bé Kiến Kim đã rất hạnh phúc! Cô bắt kịp các bạn, kiêu hãnh bước về phía cuối hàng kiến dài, đánh chiếc trống đá sáng bóng của mình. Nó không còn có vẻ nhàm chán khi cô ấy đi cùng!

Và khi cô chơi trống, cô đã dạy cho bạn bè mình một bài hát mới về kiến:

Những con kiến diễu hành từng con một, hoan hô! tiếng hoan hô!

Những con kiến diễu hành từng con một, hoan hô! tiếng hoan hô!

Kiến đi từng con một, Kiến nhỏ đánh trống đá sáng bóng ,

Và tất cả họ đều diễu hành, lên và vòng quanh, để thoát khỏi cơn mưa, bùm, bùm, bùm .

Câu chuyện số 2. Hươu cao cổ trong sương mù, câu chuỵện về giúp đỡ lẫn nhau

Một câu chuyện dành cho trẻ em từ 5 đến 8 tuổi về sự hợp tác và giúp đỡ, lẫn nhau để vượt qua nguy hiểm trong cuộc sống.

Đó là vào buổi sáng sớm, Hươu cao cổ mẹ đang bế đứa con mới chào đời của mình xuống sông để uống nước. Cô ấy đi rất chậm để đứa con nhỏ của cô ấy, với đôi chân hươu cao cổ rất ngắn, có thể theo kịp mẹ nó bằng đôi chân hươu cao cổ rất dài của mẹ.

Câu chuyện về giúp đỡ lẫn nhau


Nhưng khi họ vượt qua ngọn đồi và bắt đầu đi xuống con đường đá dẫn vào thung lũng, không hề báo trước, Cô Sương mù lao tới đón họ. Nhanh chóng và lặng lẽ , cô cuộn chiếc váy trắng dày của mình quanh con hươu cao cổ con và chỉ trong vài phút, nó bị tách khỏi mẹ và lang thang một mình. Cái đầu cao lớn của mẹ nó nhô lên nhô ra khỏi vòng xoáy trắng xóa nhưng con hươu cao cổ bé nhỏ lại ẩn sâu bên trong.

Mẹ Hươu Cao Cổ đã rất lo lắng! Cô cúi cái cổ dài xuống để tìm con nhưng không thấy gì trong màn sương trắng dày đặc.

Và rồi cô nghe thấy một âm thanh khiến cô sợ hãi. Đó là tiếng gầm gừ của Sư tử, lúc đầu còn rất nhỏ, sau đó ngày càng to hơn. Sư tử cũng đang trên đường ra sông sáng nay!

Sư tử lớn đang đến, anh ấy đang đến bên kia ngọn đồi,

Sư tử hung dữ sắp xuất hiện –hãy cẩn thận con trai ơi.

Hươu cao cổ mẹ cuống cuồng nhìn quanh tìm kiếm sự giúp đỡ. Sau đó, cô nhìn thấy những người bạn của mình, chim bồ câu vợ và chim bồ câu chồng đang ngồi cùng nhau trên cành cây keo cũng đang vươn mình ra khỏi làn sương mù xoáy.

'Làm ơn, anh chị bồ câu ơi, hãy bay ra ngoài để tìm anh trai gió của chúng ta và nhờ anh ấy đến và thổi bay Cô sương mù. Xin hãy nhanh lên, để tôi có thể tìm thấy con tôi trước khi Sư tử vĩ đại xuống đên đây nếu không Hươu cao cổ con sẽ là miếng mồi ngon cho lão ta.'

Những con chim bồ câu lắng nghe và ngay sau đó chúng cũng nghe thấy tiếng gầm gừ của Sư tử đi xuống con đường.

Sư tử lớn đang đến, anh ấy đang đến bên kia ngọn đồi,

Sư tử hung dữ sắp xuất hiện –hãy cẩn thận con trai ơi.

Tất nhiên, những chú chim bồ câu muốn giúp đỡ người bạn Hươu cao cổ  của chúng nên chúng bay lên khắp vùng đồng bằng để tìm kiếm Anh Gió. Họ đi chưa bao xa thì thấy Anh Gió đang chơi với những đám bụ đỏ trên đường. Anh tung những hạt bui đỏ lên, rồi cuộn chúng bằng những vòng xoáy nhỏ để tạo thành chiếc áo choàng bụi đỏ rồi lại thôi tung chúng tan ra. Anh ta rất thích thú khi trêu chọc một đàn ngựa vằn bằng cách thay sọc trắng của chúng thành sọc đỏ. Bồ câu vợ gọi lớn:

‘Xin Anh Gió, hãy đến và thổi bay Cô sương mù khỏi thung lũng. Xin hãy nhanh lên, để Mẹ Hươu Cao Cổ có thể tìm thấy con mình trước khi Sư tử vĩ đại đi xuống và ăn thịt nó.'

Khi Anh Gió nghe tin Mẹ Hươu Cao Cổ cần giúp đỡ, anh ngừng chơi trò trêu chọc ngựa vằn mà nhanh chóng theo vợ chồng bồ câu băng qua đồng bằng và xuống thung lũng.

Trong khi đó, trở lại thung lũng, Sư tử vĩ đại đã gần đến được nơi Mẹ Hươu cao cổ đang đợi. Làn sương trắng dày đặc vẫn quấn quanh đôi chân dài của cô và giấu đứa con của cô – ở đâu đó, ở đâu đó!

Sư tử lớn đang đến, anh ấy đang đến bên kia ngọn đồi,

Sư tử hung dữ sắp xuất hiện –hãy cẩn thận con trai ơi.

Sư tử cẩn thận đi vòng quanh Mẹ Hươu cao cổ - Anh ta biết không nên mạo hiểm đến gần đôi chân dài 'cứng như sắt' của mẹ hươu. Sau đó, xuyên qua màn sương mù, anh ấy tiếp tục bước đi, men theo con đường và ngửi thấy mùi thịt rất ngọt ngào, dường như ngày càng ngọt ngào và nồng nàn hơn sau mỗi bước anh ấy đi.

Sau đó, đúng lúc, vợ chồng bồ câu bay xuống thung lũng, có Anh Gió theo sát phía sau. Họ đã đi qua ngọn núi nơi Chị Mưa đang nghỉ ngơi, anh gió đã gom lại thổi vài đám mây của chị về phía trước của mình. Vậy là đi phía trước nh gió là những cụm mây chứa đầy hơi nước của chị mưa.

Khi họ đến thung lũng, gió và mưa hòa vào nhau, đầu tiên là những tiếng uaa-uhhhh, uaaa-whooo, uaaa-whooo chậm rãi và những tiếng pit-pat, pit-pat, sau đó dần dần tăng lên thành một cơn bão lớn (tạo ra âm thanh bão bằng ngón tay và bàn tay).

Sau đó, tất cả đều im lặng!

Cô sương mù vẫn đang mải mê quán cái váy rộng của cô bao chùm lên hết cành cây, ngọn cỏ và các con thú dưới thấp thì bất ngờ cơn bão đã cuốn trôi cô đi. Sư tử vĩ đại, người không thích bị ướt chân, thấy mưa và bão nê lập tứcquay người đi theo con đường ra khỏi thung lũng và quay trở lại vùng đồng bằng rộng lớn khô cằn, nơi có đầy đất đỏ.

Và khi Mẹ Hươu Cao Cổ nhìn quanh tìm con, bà thấy nó ở ngay gần đó, co ro dưới gốc cây keo lớn – cũng chính là cái cây mà bà đã ở đó cùng những người bạn tốt-những chú chim bồ câu.

Cô cúi xuống và liếm khắp mặt và cơ thể anh bằng chiếc lưỡi dài của mình (đó là cách hươu cao cổ mẹ ôm và hôn con mình!)

Còn đôi bồ câu thì ngồi trên cành cao nhất của cây keo, nghỉ ngơi sau chuyến hành trình dài, vừa ngắm nhìn vừa lặng lẽ mỉm cười một mình.

Khi Mẹ Hươu Cao Cổ ngẩng đầu lên lần nữa, bà thấy Chị mưa đã lấp đầy một một hố đá lớn trong thung lũng thành cái bể nước nhỏ. Làn nước lấp lánh dưới ánh nắng tựa như đang kêu gọi 'Hãy đến uống tôi đi, Hãy đến uống tôi đi'. Thế là hai mẹ con đi dạo đến bể đá và cùng nhau uống một ly nước thật to.

Và, từ ngày đó trở đi, cho đến khi cao lớn như mẹ, Hươu cao cổ con và  Hươu Cao Cổ Mẹ luôn đi cùng nhau, tìm những vũng nước uống trong những tảng đá trên đỉnh thung lũng do mưa sau bão để lại. Cô cẩn thận không bao giờ đi xuống sông vào sáng sớm nữa, đề phòng Cô sương mù đang bất ngờ chờ đợi để giấu những chú hươu cao cổ con trong chiếc váy trắng cuộn tròn của mình.

Câu chuyện số 3: Một người bạn ở trang trại

Một câu chuyện đáng yêu với ý thức cộng đồng mạnh mẽ về việc bạn bè và những người giúp đỡ thường đến với chúng ta theo những cách bất ngờ và không có kế hoạch. Có thể kể điều đó bằng một chiếc giá đỡ đơn giản làm từ hai cây gậy chéo buộc lại với nhau với một chiếc váy đơn giản phía trên. Một bông hoa hình chuông lộn ngược có thể được dùng để làm chiếc mũ.  Thích hợp cho trẻ từ 4 tuổi trở lên…

Một người bạn ở trang trại


Xưa có một người nông dân có vợ là thợ giặt. Mỗi buổi sáng, người nông dân thức dậy ra đồng đào xới, trồng trọt và thu hoạch nhưng ông phải dành phần lớn thời gian để đuổi lũ quạ đang ăn ngô của mình. Vợ anh đi từ nhà này sang nhà khác lấy quần áo về giặt. Cô ấy sẽ giặt chúng và treo chúng lên cho khô rồi trả lại vào buổi tối, sạch sẽ, khô ráo và gấp lại.

Hàng ngày, khi người nông dân đuổi quạ, suỵt, suỵt, suỵt, hú hu, hu.. anh ấy sẽ hát:

Bay đi những lũ quạ, phá mùa màng của ta, nếu không ta sẽ ném, khôn hồn thì bay xa..

Cuộc rượt đuổi quạ này diễn ra ngày này qua ngày khác cho đến một ngày người nông dân ngã bệnh. Vợ anh vừa phải chăm sóc anh vừa phải giặt giũ xong. Cô không có thời gian rảnh để ra đồng đuổi quạ. Người nông dân lo lắng cho cây ngô của mình nhưng chẳng biết làm gì ngoài việc nằm trên giường và hát:

Bay đi những lũ quạ, phá mùa màng của ta, nếu không ta sẽ ném, khôn hồn thì bay xa..

Một hôm, vợ người nông dân dậy sớm, giặt váy và một số áo sơ mi, quần tây của người nông dân rồi treo lên dây. Sau đó, cô đi lấy quần áo từ hàng xóm để giặt giũ. Đến chiều muộn cô cởi quần áo khô ra nhưng lại quên cởi váy ở đầu dây treo.

Đêm đó có gió mạnh. Nó thổi từ bên này sang bên kia, và chiếc váy bị thổi từ bên này sang bên kia. Khi gió mạnh hơn chiếc váy đã bị nhấc khỏ cái móc phơi và bị thổi bay lên trời và xuyên qua trang trại rồi rơi xuống một cái cây nhỏ đã chết mọc giữa ruộng ngô.

Ngày hôm sau, người nông dân thức dậy và cảm thấy khỏe hơn và quyết định đi kiểm tra ngô. Khi đến gần cánh đồng , anh thấy ai đó đang đứng giữa ruộng ngô. 'Chắc chắn đó là một tên trộm', anh nghĩ, rồi từ từ tiến lại gần hơn. Khi anh ta đến gần hơn, gió bắt đầu thổi và 'tên trộm' bắt đầu di chuyển một chút. Sau đó người nông dân thấy đó không phải là tên trộm mà là chiếc váy của vợ ông treo trên cây khô già.

Người nông dân rất ngạc nhiên! 'Đây là một người bạn mới được cử đến để bảo vệ trang trại của tôi khỏi lũ quạ' anh nghĩ. Anh vui mừng đến nỗi chạy đến chỗ vợ và kể cho cô nghe về người bạn mới của họ. Họ cùng nhau tìm thấy một chiếc mũ cũ và đội nó lên đầu người bạn mới. Họ gọi người bạn là 'bù nhìn' và từ ngày đó trở đi, điều đó đã giúp xua đuổi lũ quạ, giúp người nông dân có nhiều thời gian hơn để làm công việc đồng áng của mình.

Bay đi những lũ quạ, phá mùa màng của ta, giờ ta đã có bạn, bảo vệ quả và hoa, lũ quạ muốn sống sót, khôn hồn thì bay xa..



Comments