Mỗi người đều đặc biệt- Tôi cũng vậy; Chuyện chữa lành cho trẻ tự thấy mình quá tầm thường.

 

Có những giai đoạn nào đó trong cuộc sống, cảm giác không được chú ý sẽ khiến trẻ giảm sút lòng tự trọng, ví dụ như khi gia đình vừa có thêm em bé. Khi mọi người dồn sự chăm sóc, chú ý hoặc đơn giản là nhắc đến đứa nhỏ nhiều hơn, điều đó có thể khiến cho cô (cậu) chị (anh) cảm thấy mình bị “ra rìa’ hoặc đơn giản là nghĩ rằng mình không được chú ý hoặc yêu thương nhiều như trước nữa. Những ý nghĩ như  không cảm thấy mình đặc biệt, cảm thấy không thỏa đáng, ganh tỵ với em nhỏ, và so sánh bản thân với người khác sẽ khiến trẻ giảm sút lòng tự trọng, chán nản, buồn bực và thậm chí chán ghét bản thân.

Cha mẹ cần nhận ra điều này sớm và có những can thiệp để giúp trẻ vượt qua giai đoạn này bằng cách giúp trẻ học được rằng giúp đỡ người khác cũng chính là giúp đỡ chính mình, thể hiện lòng tốt của mình, thể hiện vai trò là anh/chị của mình, chấp nhận khả năng của chính mình, khám phá sự đặc biệt của riêng mình, và từ đó là chính mình và tự chấp nhận bản thân.

Một câu chuyện truyền cảm hứng để chữa lành những suy nghĩ tiêu cực, giúp trẻ lấy lại lòng tự trọng, tình yêu và chấp nhận bản thân là điều rất cần thiết với trẻ. Câu chuyện sau đây là một gợi ý tuyệt vời cho điều đó. Chuyện có thể thích hợp với trẻ từ 6 tuổi trở lên và cũng có thể dành cho trẻ tuổi teen.

Mỗi người đều đặc biệt, tôi cũng vậy


Nếu có một điều Hải Chi mong muốn thì đó là cảm giác đặc biệt, được chú ý bởi vì cô không thể nhớ mình đã từng có điều đó. Tất nhiên, có lẽ đã có những khoảng thời gian trong đời cô cảm thấy rất đặc biệt, nhưng đó là những khoảng thời gian cô không dễ nhớ. Có lẽ có những lúc cô còn rất nhỏ và bố mẹ cô rất vui mừng và tự hào vì cô đã ra đời. Có lẽ cô ấy không nhớ bố, mẹ, ông bà và những người khác đã cúi xuống giường và tạo ra những âm thanh trẻ con vui nhộn với cô ấy. Có lẽ cô ấy không nhớ họ đã vui mừng thế nào khi nhìn cô ấy bắt đầu bò, đi và nói. Tôi không cách nào biết được mọi thứ bắt đầu thay đổi từ khi nào - liệu bố mẹ cô ấy đã thay đổi hay Hải Chi đã thay đổi, hay cả hai. Có lẽ điều đó có liên quan gì đó khi em trai cô chào đời và Hải Chi bắt đầu nghĩ rằng đứa bé mới chào đời này đang thu hút mọi sự chú ý. Cậu ấy là con trai cơ mà- bà nội thường nói thế. Bố thì hay nói: “Người đàn ông của bố đây” một cách đầy tự hào. Dường như mọi người đều cho rằng cậu ta đặc biệt hơn Hải Chi.

Đi học cũng không giúp được gì. Dường như luôn có ai đó tốt hơn , người mà người khác chú ý hơn cô ấy. Cô muốn mình trở nên đặc biệt.

Hải Chi không phải là học sinh đứng đầu lớp như Minh Châu. Mặc dù chắc chắn cô không đứng cuối lớp nhưng cô ước mình có thể giống Minh Châu hơn, người luôn đứng đầu mọi môn học. Hải Chi nhận thấy khi phát phiếu điểm ở trường, mẹ Minh Châu luôn ở cổng đợi cô. Sau khi nghiên cứu thẻ của Minh Châu, mẹ cô sẽ ôm Minh Châu thật chặt và hứa sẽ thưởng cho cô, chẳng hạn như mua cho cô một món quà đặc biệt hoặc đưa cô đi xem phim. Nhưng học bạ của Hải Chi luôn ghi, “có thể làm tốt hơn” hoặc “có thể cố gắng hơn nữa”. Cha mẹ cô cũng nói như vậy khi cô mang nó về nhà: “Bố mẹ rất vui khi thấy con đã vượt qua mọi thứ, nhưng có lẽ con có thể làm tốt hơn vào học kỳ tới”.

Hải Chi cũng không cảm thấy đặc biệt trong thể thao. Cô ấy có thể chạy và bơi bình thường, nhưng cô ấy chưa bao giờ được chọn vào đội tuyển của trường như Hùng Dũng. Do đó, Hải Chi thường ước mình có thể giống Hùng Dũng. hơn. Hùng Dũng là người chạy nhanh nhất ở trường và cũng là người bơi nhanh nhất. Bất cứ điều gì mà ai cũng có thể làm được, về mặt thể thao, Hùng Dũng dường như có thể làm tốt hơn. Đôi khi Hải Chi nghĩ thật không công bằng khi Hùng Dũng có thể làm tốt nhiều việc như vậy. So với anh ấy, Hải Chi tự coi mình là một “kẻ vụng về” và sau một thời gian, cô từ bỏ việc tham gia các đội thể thao.

Hải Chi thậm chí còn không cảm thấy đặc biệt khi có nhiều bạn bè. Yến Nhi là người trong lớp dường như làm việc đó tốt hơn bất kỳ ai khác. . . và Hải Chi ước mình có thể giống Yến Nhi hơn. Yến Nhi là một bộ tưởng ngoại giao như cô giáo thường nhận xét, cô ấy rất vui tính, cô ấy luôn cười đùa và kể chuyện. Mọi người đều muốn trở thành bạn của cô ấy. Cô ấy có nhiều bạn đến nhà chơi nhất so với bất kỳ ai trong lớp, nhận được nhiều quà nhất trong dịp sinh nhật hoặc ngày 8/3. Xin lưu ý, Hải Chi không phải không có bạn bè; cô ấy có vài người bạn thân. Chỉ là cô ấy không được mời đến dự mọi bữa tiệc sinh nhật như Yến Nhi.

Chuyện xảy ra là vào một buổi chiều khi họ chuẩn bị tan trường, Hải Chi đi ngang qua Minh Châu, cô ấy đang tuyệt vọng lôi tất cả đồ đạc ra khỏi cặp, trải chúng ra trên băng ghế, tìm kiếm và tìm kiếm. “Có chuyện gì vậy?” Hải Chi hỏi. “Tôi làm mất sách bài tập toán,” Minh Châu nói, “và nó sẽ đến hạn vào ngày mai. Tôi không biết phải làm gì.” Hải Chi nói: “Của tôi ở nhà. Tôi đã không làm điều đó; Tôi đang cảm thấy khó khăn. Nếu muốn , bạn có thể đến nhà tôi và chúng ta có thể cùng nhau làm điều đó ”. Minh Châu đến nhà Hải Chi và họ cùng nhau làm bài tập toán. Minh Châu giải thích cho Hải Chi một số khái niệm toán học mà Hải Chi chưa bao giờ hiểu. Khi họ đã hoàn thành bài tập về nhà và Minh Châu chuẩn bị đi, cô ấy nói với Hải Chi, “Cảm ơn bạn. Nếu không có bạn, tôi đã không thể hoàn thành công việc và có thể đã thất bại.” Hải Chi chỉ cảm thấy một chút cảm giác ngượng ngùng khi mình trở nên đặc biệt khi giúp đỡ người mà cô ngưỡng mộ như Minh Châu.

Minh Châu quay người định về nhà nhưng rồi dừng lại một phút rồi nói với Hải Chi: “Bạn biết không, luôn đứng đầu lớp đã khó lắm rồi, bố mẹ và thầy cô kỳ vọng rất nhiều ở tớ. T thường ước mình được như bạn và không phải chịu những áp lực này.”

Rất lâu trước khi ngày hội thao của trường đến, Hải Chi đã từ bỏ việc thi đấu, nhưng cô đề nghị giúp đỡ và được giao nhiệm vụ đảm bảo rằng mọi người đều từ phòng thay đồ đến nơi bắt đầu cuộc đua đúng giờ. Khi cô ấy đang làm điều này, Hùng Dũng, người chạy nhanh nhất của trường, đã kêu lên: “Ồ không!” Hải Chi hỏi: “Có chuyện gì thế?” Hùng Dũng trả lời: “T để giày chạy bộ ở lớp nhưng t cần thay và t không có thời gian để lấy chúng trước khi cuộc đua bắt đầu.” “Vậy thì t sẽ làm vậy,” Hải Chi nói và chạy trở lại lớp học nhanh hơn bao giờ hết trong đời. Cô tìm thấy đôi giày của Hùng Dũng và mang chúng trở lại phòng thay đồ trong thời gian nhanh gấp đôi. Hùng Dũng vội vàng chộp lấy chúng và bay ra ngoài để bắt đầu cuộc đua của mình. Khi quay lại với dải băng chiến thắng, cậu ấy nói: “Cảm ơn Hải Chi. T thậm chí sẽ không thể bắt đầu cuộc đua nếu không có bạn. Chắc hẳn bạn đã chạy đến lấy đôi giày của t như một nhà vô địch thực sự.”

Khi cất quần áo vào túi, cậu ấy quay sang Hải Chi và nói, “Bạn biết đấy, mọi người đều mong tôi luôn giành chiến thắng trong các cuộc đua. Nhiều lúc t ước mình được như bạn”.

Một hoặc hai ngày sau, Hải Chi tình cờ thấy Yến Nhi đang khóc một mình trong nhà vệ sinh nữ. “Có chuyện gì vậy?” Hải Chi hỏi. Yến Nhi nói: “Mọi người luôn mong đợi t vui vẻ, hòa nhã và hài hước. “Họ mong t lúc nào cũng vui vẻ và vui vẻ nhưng cũng có những lúc, giống như mọi người, tôi cảm thấy buồn hoặc đơn giản là không muốn trở nên hài hước. Những đứa trẻ khác dường như không hiểu. Nếu t không phải là người họ mong đợi thì có vẻ như t không còn là bạn của họ nữa .” Hải Chi ngồi và lắng nghe Yến Nhi nói về cảm xúc của mình và cảm giác áp lực phải sống theo mong đợi của người khác như thế nào.

Khi nước mắt đã nguôi, cô nói: “Cậu biết không, Hải Chi, có nhiều lúc tớ ước mình được như cậu”.

Hải Chi rất ngạc nhiên khi Minh Châu, Hùng Dũng và Yến Nhi có thể ước họ giống như cô ấy. Cô ấy thậm chí còn ngạc nhiên hơn khi Yến Nhi ôm chặt cô ấy và nói: “Cảm ơn”. Điều đó cũng khiến Hải Chi ngạc nhiên khi sau đó cô bắt đầu nhìn mọi thứ khác đi như thế nào. Có lẽ cô ấy không cần phải đứng đầu ở bất cứ lĩnh vực nào. Có lẽ cô ấy không cần phải đặc biệt ở một lĩnh vực nào đó . Có lẽ chỉ cần biết rằng cô ấy là người đặc biệt là đủ.

Comments