Xưa ở một vương quốc, có một người đàn ông nổi tiếng với khuôn mặt rất xấu. Đó là một khuôn mặt đầy u uất, khốn khổ, độc ác và đầy âm khí. Mọi người phàn nàn về anh ta rằng mỗi khi đi đâu, làm gì mà gặp phải anh ta thì mọi việc đều hỏng. Họ nói đó là khuôn mặt “hãm nhất" mà họ từng thấy, cái có thể khiến cho một người vui vẻ, lac quan và nhiều động lực nhất cũng trở nên chán nản, sự hãi, lo lắng và mất động lực khi vô tình nhìn vào khuôn mặt anh ta.
Nhà
vua không tin nên quyết định tự mình kiểm chứng. Một ngày nọ, vua gọi người đó
vào cung điện và cho anh ta một nơi để ở.
Sáng
hôm sau, sau khi thiết triều, giải quyết rất nhiều công việc hệ trọng cho đất nước
thì cũng đã xế trưa, chợt nhớ đến người đàn ông đó vua bèn sai người đưa mình đến
tận nơi đang “nhốt” người đàn ông đó để xem măt và trực tiếp cảm nhận để kiểm chứng
tin đồn.
Vì
đã khá mệt mỏi sau một buổi sáng vất vả và cũng chưa được ăn gì, cộng thêm không
gian chật chội ở nơi được bố trí cho người đàn ông ở tạm, vua vừa nhìn thấy ông
ta thì đã thấy tinh thần mình chùng xuống, một cảm giác rất tiêu cực tràn ngập
trong tâm trí. Quay trở về cung, ngài thậm chí còn không nuốt nổi bữa trưa của
mình.
Vì
vậy, vua đã ra lệnh bằng cách nào đó hãy loại bỏ người đàn ông đó ra khỏi cuộc
sống xã hội.
Một
trong những bộ trưởng của vua nghe được mệnh lệnh này liền đến gặp vua và hỏi:
“Tại sao ngài lại tuyên án tử hình cho người vô tội này?”
Vua
trả lời: “Này ngài Bộ trưởng, người đàn ông này thực sự có bộ mặt rất xui xẻo, đầy
âm khí, khi tôi nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy vào buổi sáng, tôi thậm chí còn
không được ăn bất cứ thứ gì cả ngày.”
Lúc
này bộ trưởng nói: “Hỡi nhà vua anh minh. Xin ngài hãy tha tội chết cho thần khi
thần nói thật, vì điều này rất quan trong đối với danh tiếng của ngài. Ngài đã
nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông đó và không thể nuốt trôi được thức ăn
trong cả một ngày, nhưng hãy nghĩ về người đàn ông đó… Ngay lần đầu tiên và duy
nhất anh ta nhìn thấy mặt ngài vào buổi trưa thì buổi tối anh ấy đã nhận được bản
án tử hình. Vậy bây giờ ngài hãy suy xét, khuôn mặt ngài và khuôn mặt ông ta, khuôn
mặt nào đáng sợ, xui xẻo và nhiều âm khí hơn???”
Nghe
đến đây, Nhà vua sửng sốt vì chưa bao giờ ông nghĩ đến câu chuyện theo cách
này.
Thấy
vậy, Bộ trưởng nói: “Hỡi đức vua anh minh. Không có người nào có khuôn mặt xui
xẻo cả. Đó là cách chúng ta nhìn hoặc suy nghĩ. Xin hãy giải thoát người này.”
Vua
hiểu ý tướng và giải thoát cho người đó.
Comments
Post a Comment