Câu chuyện số 1. Cuộc thi giữa Quạ và Chim thiên nga
Một đàn thiên nga đang bay ngang qua bãi biển. Một con quạ cũng đang vui đùa ở chỗ đó.
Anh
ta nhìn thiên nga với ánh mắt khinh thường và nói đùa: “Các bạn bay giỏi quá!!
Bạn chỉ cần vỗ cánh… Bạn có thể bay nhanh như tôi không? Bạn có thể biểu diễn
nhào lộn trên không như tôi không? Không.. Bạn thậm chí còn không biết chính
xác cái gì được gọi là bay!”
Nghe tiếng quạ gáy, thiên nga già nói: “Thật tốt khi bạn có thể làm được tất cả những điều này nhưng bạn không nên kiêu ngạo về điều này”.
Quạ
đáp: “Tôi không biết kiêu ngạo, nếu có ai có thể cạnh tranh với tôi thì hãy tiến
lên và đánh bại tôi”.
Một
con thiên nga trẻ chấp nhận lời thách thức của con quạ.
Người
ta quyết định rằng cuộc thi sẽ được tổ chức thành hai giai đoạn. Ở giai đoạn đầu
tiên, quạ sẽ thể hiện kỹ thuật bay của mình và thiên nga cũng phải làm như vậy.
Ở giai đoạn thứ hai, cuộc thi sẽ thực hiện ở giữa biển.”
Cuộc
thi bắt đầu.
Giai
đoạn đầu, quạ thể hiện nhiều kỹ năng đặc biệt của nó. Nó sẽ bay vòng tròn và nhào
lộn, đôi khi nó sẽ nhào xuống sát đất rồi lại đột ngột bay vút lên, điều mà thiên
nga không thể làm được.
Lúc
này Quạ bắt đầu nói to hơn, “Tôi đã nói rồi rằng các người không biết gì về việc
bay cả.”
Bây
giờ, bắt đầu giai đoạn thứ hai, thiên nga cất cánh và bắt đầu bay về phía biển.
Quạ đi theo anh.
Quạ
tự hỏi liệu bay thẳng qua biển có phải là một thử thách hay không và nói: “Thật
đấy!! Đây có phải là thử thách? Bạn có phải là kẻ ngốc không vậy?
Thiên
nga không trả lời và tiếp tục bay trong im lặng. Dần dần chúng bay xa khỏi đất
liền và tiếng quạ kêu cũng giảm dần và một thời gian thì ngừng hẳn.
Con
quạ bây giờ đã vô cùng mệt mỏi, đến mức thậm chí ngay cả việc giữ mình ở trên
không cũng khó khăn đối với anh ta. Bây giờ, anh ấy đang dần dần hạ độ cao và ở
gần hơn với mặt nước. hết lần này đến lần khác anh ta cố bay lên cao nhưng gió
mạnh khiến anh ta không thể.
Thiên
nga thấy vậy, hiểu rõ tình trạng của con quạ nhưng lại làm ra vẻ không biết, nó
hỏi: “Sao ngươi cứ chạm vào nước nhiều lần vậy, đây cũng là kỹ năng đặc biệt của
ngươi à?”
Con
quạ mệt quá trả lời thều thào: “Không. Đây là… tôi xin lỗi…. Tôi mệt quá nếu bạn
không giúp tôi thì tôi sẽ chết ngay tại đây, cứu tôi với. Tôi sẽ không bao giờ
tỏ ra kiêu ngạo nữa.. nữa.”
Thiên
nga thương hại con quạ, nó nghĩ rằng con quạ đã học được một bài học, bây giờ
thà cứu mạng nó còn hơn, nó cõng con quạ trên lưng bay về bãi biển.
Bài
học từ câu chuyện.
Chúng
ta nên hiểu rằng dù chúng ta không biết, nhưng trong mỗi người đều có những phẩm
chất tốt đẹp khiến họ trở nên đặc biệt và dù trong chúng ta có hàng ngàn điều tốt
đẹp nhưng nếu chúng ta kiêu ngạo về điều đó thì sớm muộn gì chúng ta cũng phải xấu
hổ như quạ.
Câu chuyện số 2. Gã đại gia kiêu ngạo và nhà hiền triết
Xưa
có một người đàn ông giầu có nhưng rất kiêu ngạo. Do tính kiêu ngạo nên ông
không có quan hệ tốt với những người hàng xóm xung quanh. Ngay cả người thân
trog gia đình của ông cũng từng chỉ trích ông. Cũng vì tính kiêu ngạo nên công
việc kinh doanh của ông cũng dần trở nên không tốt
Một
nhà hiền triết đi ngang qua thành phố, gia đình người đàn ông ấy đã bí mật gặp
và kể cho nhà hiền triết nghe về người đàn ông này và nhờ dạy cho ông ta một
bài học.
Nhà hiền triết bắt đầu đi về phía tòa biệt thự cổ kính và uy nghi của gã nhà giầu và ngay khi đến đó, anh ta đi thẳng vào trong mà không xin phép.
Khi
đại gia nhìn thấy nhà hiền triết, ông ta vô cùng tức giận và nói: “Hành vi này
là gì? Làm thế nào ông dám vào bên trong mà không xin phép?
Nhà
hiền triết lịch sự trả lời, "Tối nay tôi muốn ở nhà trọ này"
Vua
nghe vậy liền tức giận nói: “Đây là biệt thự của ta, biệt phủ của riêng ta,
không phải quán trọ, và càng không phải nơi dành cho kẻ khố rách áo ôm như ngươi,
đi chỗ khác đi.”
Nhà
hiền triết hỏi: “Được rồi. Hãy cho tôi biết biệt thự này trước đây là của ai?”
Đại
gia trả lời: “Đó là của cha tôi.”
Nhà
hiền triết lại hỏi, "Biệt thự này trước cha bạn là của ai?"
Đại
gia trả lời: “Của ông nội tôi.”
Nhà hiền triết mỉm cười và nói, “Thưa ông, giống như mọi người đến quán trọ và ở lại một thời gian, Biệt tự hoàng gia này có lúc là của ông nội ngài, có lúc, nó là của cha ngài và bây giờ, có lúc nó là của ngài. Ngày mai sẽ là người khác. Vậy tại sao ngài lại kiêu ngạo về điều này? Hãy nhớ, chúng ta cũng chỉ là một người sống trọ ở đây.
Đại
gia hiểu được ẩn ý sâu xa trong lời nói của nhà hiền triết và thề sẽ không bao
giờ kiêu ngạo nữa.
Bài
học từ câu chuyện:
Dù
của cải chúng ta có, tất cả những gì là của chúng ta, chỉ là của chúng ta trong
một thời gian ngắn.. sau một thời gian chủ nhân sẽ thay đổi.. Vì vậy, người ta
không nên kiêu ngạo về những thứ mình có.
chào bạn nhé, câu chuyện rất ý nghĩa
ReplyDelete