Ngày xưa, thời còn chưa có nước máy, dân thị trấn thường phải đến cái giến trung tâm để gánh nước về sinh hoạt. Một ngày nọ, hai chiếc thùng gặp nhau ở giếng ở bên giếng.
Một chiếc thùng do bị rơi nhiều lần nên bị móp méo đến thảm thương dù nó vẫn không bị thủng. Nhìn nó ủ rũ không một chút sức sống cái thùng còn lại hỏi giọng quan tâm.
"Chuyện
gì vậy? Nhìn bạn thật mệt mỏi và buồn bã!”
“Tôi
không thể chịu đựng được nữa,” chiếc thùng chán nản nói. “Tôi cảm thấy rất mệt
mỏi khi bị kéo đến cái giếng này mỗi ngày. Dù tôi có no đến đâu khi rời khỏi
đây; Tôi luôn phải quay lại đây hoàn toàn trống rỗng. Ngày qua ngày và ngày lại
qua ngày, Tôi thấy nó thật mệt mỏi, nhàm chán.”
“Nếu
bạn nhìn sự việc theo cách đó, không có gì lạ khi bạn chán nản,” cái thùng thứ
hai nói. “Theo cách nhìn của tôi thì dù tôi có trống rỗng đến đâu đi chăng nữa,
mỗi khi được đưa trở lại đây tôi lại được lấp đầy, tôi luôn rời khỏi đây một
cách trọn vẹn. Tôi thấy mình được tiếp thêm sinh lực, mạnh mẽ và tràn chề để tôi
tiếp tục cho đi cho đến khi hoàn toàn trống rỗng. Đó chính là ý nghĩa của đời tôi!”
“Bạn
chịu trách nhiệm 100% về cách bạn lựa chọn phản ứng với mọi điều xảy ra trong
cuộc sống của mình.”
Comments
Post a Comment