Thanh
thiêu niên có khát khao lớn nhất là khẳng định mình đã trưởng thành. Điều này
không hề đối kháng với mong ước của cha mẹ như thanh thiếu niên nghĩ. Bất kỳ cha
mẹ bình thường nào cũng muốn con mình sớm trưởng thành để chúng có thể an toàn khi
rời xa sự bao boc của cha mẹ, tự tin và tự chủ tung đôi cánh khỏe mạnh bay trên
bầu trời rộng lớn. Tuy nhiên, có một sự nhầm lẫn tai hại trong cách suy nghĩ của
thanh thiếu niên về trưởng thành và cách họ thể hiện sự trưởng thành của mình. Đó
là liều lĩnh lao vào những hành vi dại dột và nguy hiểm,
đó là hành động bồng bột và bỏ qua mọi góp ý khôn ngoan của những người có kinh
nghiệm, đó là hút thuốc, uống rươu, tán tỉnh, chinh phục, tình dục… Rồi khi những
hậu quả xảy tới, cách duy nhất họ làm và làm giỏi là đổ lỗi.
Cho thanh thiếu niên cái nhìn đúng đắn về trưởng thành, các đặc tính của trưởng thành, những đức hạnh cần có của người trưởng thành cũng như cách đo lường mức độ trưởng thành của chính mình… là điều tói quan trọng của các bậc cha mẹ. Và những câu chuyện ngắn, rất ngắn mang thông điệp đó là trợ thủ đắc lực giúp cha mẹ có thể thực hiện được điều này.
Huy,
một chàng trai đang học đại học, coi mình đã trưởng thành hoàn toàn. Tận hưởng
cuộc sống đại học đến tận cùng, anh hút thuốc, uống rượu và tán tỉnh các cô
gái. Anh tin rằng đây là những cuộc chinh phục vĩ đại nhất của anh khi trưởng
thành. Mỗi đêm, anh đều về nhà muộn và nói dối cha mình một cách trơ trẽn khi bị
thẩm vấn. Một đêm nọ, khi Huy lại trở về nhà muộn, lén lút định lên phòng sao
cho cha anh không biết. Nhưng cha anh vẫn ngồi đó, trên ghế sofa phòng khách. Trái
với dự đoán của Huy rằng ông sẽ nổi đóa, quát nạt và giao giảng những bài học kèm theo những cấm đoán đi kèm, ba anh chỉ bảo
anh ngồi xuống cùng ông. Ông nhẹ nhàng choàng tay qua vai con trai và hỏi: “Con
trai, khi nào thì con coi một người là người lớn, một người trưởng thành?” Huy không thể trả lời rằng
hút thuốc và uống rượu làm người ta trưởng thành. Thấy anh im lặng, cha anh nói
với anh…
“Một
người có thể được coi là trưởng thành khi anh ta nhận ra rằng việc nói dối người
khác về bất cứ điều gì là vô ích.”. Cha anh nhìn anh và tiếp. Và khi họ nhận ra rằng
nói dối là biểu hiện của tâm trí non nớt, và hơn thế nữa, đó là sự hèn nhát. Sự thật
đòi hỏi lòng can đảm, và lòng can đảm hàm ý sự trưởng thành.
Ba
anh nói rồi lên phòng ngủ, để mặc Huy ngồi lặng trên ghế sofa.
Comments
Post a Comment