Có một cậu con trai tuổi teen có tình cảm với một cô bé xinh xắn cùng lớp. Cậu tỏ ra rất ân cần với cô, giúp đỡ cô rất nhiều và thậm chí còn tặng quà cho cô, nhưng cô bé luôn giữ khoảng cách với cậu. Cậu bé cũng bằng lòng với mối quan hệ đó. Nhưng gần đây cậu bé rất buồn vì cô có vẻ thân thiết với một cậu bé khác. Cậu bé của chúng ta bắt đầu tấn công cô bé mạnh mẽ hơn bằng cách tìm cớ để ở bên cô nhiều hơn, chăm sóc, giúp đỡ và tặng nhiều quà hơn. Nhưng có vẻ như cô bé lại ngày càng muốn tránh cậu hơn so với trước. Cậu bé vì thế tỏ ra buồn bã, chán nản, mất tinh thần, học hành giảm sút. Khi cha hỏi chuyện cậu kể cho cha nghe về tình cảnh của mình. Cha cậu không trách phạt hay khuyên bảo nhiều ông kể cho cậu nghe một câu chuyện.
Một
người đánh cá bắt được con rùa biển, ông ta đem về nuôi, chăm sóc như con của
mình. Thế nhưng, con rùa biển không ăn không uống cũng không động đậy gì, suốt
ngày chui vào một xó và nằm khóc.
Người
đánh cá đã cố gắng chăm sóc và trò chuyện cùng nó với những lời yêu thương nhất,
dành cho nó những thức ăn ngon nhất nhưng con rùa vẫn không cải thiện tâm trạng,
nó nói.
—
Dù thân tôi ở đây nhưng trái tim tôi ở ngoài biển lớn, ở đó có nhà của tôi, có
con của tôi, có niềm vui của tôi. Anh hãy thả tôi ra đi! – Rùa biển cầu khẩn
người đánh cá.
Người
đánh cá không đành lòng thả nó ra, vì ông ta thích nó. Thời gian lâu sau, nhìn
con rùa biển yêu quý ngày một tiều tụy, trái tim người đánh cá cũng đã nguội lạnh
với nó, ông ta quyết định thả nó về với biển.
Một
hôm, đột nhiên ông nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, mở cửa ra thì thấy con
rùa năm ngoái ông đã thả.
—
Nhà ngươi đã có được hạnh phúc rồi, cớ gì lại về đây?
—
Mạng sống của tôi là do ông cho, hạnh phúc của tôi là ông cho, tôi không thể
quên ông – Rùa biển nói.
—
Ừ! Nhà ngươi đi đi! Chỉ cần nhà ngươi hạnh phúc là được rồi, sau này không cần
đến thăm ta nữa! – Người đánh cá thương cảm nói.
Rùa
biển lưu luyến ra đi. Nhưng, một tháng sau, nó lại quay về.
— Ô! Thế nghĩa là thế nào? Khi ta có ý muốn chiếm hữu ngươi vĩnh viễn, ta đã làm đủ mọi cách mà không lay động được ngươi. Khi ta thả ngươi đi, ngươi lại quay về.
Cuộc
sống là như vậy đấy, sự tôn trọng, tình yêu và những tình cảm tốt đẹp khác
không thể cưỡng cầu hay ép buộc, nó đến từ bên trong. Rát thường xuyên chúng ta nhầm lẫn giữa khao khát sở hữu với tình yêu. Khi chúng ta mạo danh
tình yêu, sự quan tâm, chăm sóc để che dấu cho nhu cầu thực sự là chiếm hữu hay
sở hữu, sự tôn trọng, tình yêu sẽ tìm cách bỏ đi. Còn tình yêu đích thực thì
cho dù ta không sở hữu, không chiếm doạt thì cũng sẽ quay về.
Comments
Post a Comment