Tình yêu của con sóng và vách đá- chuyện tình buồn.

 

chuyện tình sóng và vách đá


Ngày xửa ngày xưa ở đại dương kia có một Con sóng. Anh ấy thích đùa giỡn với gió. Anh ấy thích vuốt ve những tảng đá trên bờ biển.

Một ngày nọ, anh ấy lạc vào một vịnh kỳ lạ. Anh ấy cứ trở đi trở lại ở vịnh đó mà không biết lối ra. Ở bên bờ vịnh có một vách đá rất đẹp. Con sóng trở thành bạn với vách đá. Và họ có thể nói chuyện với nhau suốt nhiều giờ. Họ dành cả thời gian cùng nhau và cho nhau

Rồi đến một ngày con sóng nhận ra rằng anh ấy đã yêu vách đá. Vách đá cũng thích con sóng vui vẻ và hoang đàng. Nhưng cô ấy nói với con sóng:

— Không, anh không thể yêu tôi. Tôi là một viên đá. Tôi là một vách đá. Tôi không biết cách yêu. Tôi sẽ làm tan nát anh.

Nhưng Con sóng không muốn từ bỏ. Nó cố gắng ôm vách đá và bị vỡ tung bởi hàng ngàn hạt phù sa vàng. Nhưng Con sóng cố gắng làm điều này lần nữa. Anh ấy cố gắng chỉ để ôm lấy váchđá. Anh ấy cẩn thận lấy bỏ những vỏ sò dính trên thân vách đá. Nhưng vách đá nói:

— Tôi mạnh mẽ. Tôi là một viên đá. Tôi không cần sự chăm sóc của anh.

Một lần nữa, Con sóng lao vào vách đá ấy. Và một lần nữa, những hạt phù sa lấp lánh vỡ vụn tung lên trên gió...

Nhiều năm trôi qua. Con sóng vẫn yêu vách đá nhưng vách đá ấy giả vờ không để ý đến điều này. Con sóng vẫn cố gắng tiếp cận và vẫn bị tan nát.

Một buổi sáng, Con sóng biến mất. Vách đá thức dậy và không thấy con sóng ở gần. Nhưng vách đá cố gắng không nghĩ về điều đó. Ngày qua ngày, nhưng con sóng không xuất hiện.

Vài năm trôi qua, và Con sóng trở lại. Nó đã thay đổi rất nhiều. Con sóng ngày xưa nay biết nhiều hơn về cuộc sống bởi những chuyến đi của nó. Anh ấy không còn vô tư và không háo hức như trước. Nhưng nó vẫn yêu vách đá. Và vách đá thì…vẫn giả vờ rằng việc con sóng trở lại không quan trọng, vì nó là một vách đá mạnh mẽ. Làm sao nó có thể để mình yếu đuối trước Con sóng?

Nhiều năm đã trôi qua. Con sóng vẫn nói chuyện với vách đá, nhưng không còn những cuộc trò chuyện thân mật và những đêm thức đến sáng. Vách đá đang già đi. Nước đã làm mòn nó. Còn con sóng thì đi du lịch, học hỏi về các quốc gia mới, thành phố mới, về những người mới. Bằng cách nào đó, khi trở về nhà, nó nhận ra rằng nó không còn nghĩ nhiều về vách đá nữa. Vách đá cũng hiểu điều đó. Và nó cũng hiểu rằng nó không thể sống thiếu con sóng, thiếu những câu chuyện về các thành phố và bờ biển xa xôi, thiếu tiếng kêu vui vẻ hay tiếng thì thầm dịu dàng của con sóng về mọi thứ. Một ngày nọ, vách đá nói với con sóng:

— Vâng, tôi là một Tảng đá. Vâng, tôi là một Vách đá. Nhưng tôi không thể sống thiếu anh- Sóng ạ.

Và nó rơi vào những con sóng. Còn Con sóng... nó chỉ hôn tảng đá và nói lời chia tay.

Comments