Bí mật của hạnh phúc.


Một doanh nhân giầu có nọ có duy nhất một cậu con trai. Đó là một cậu bé ngoan ngoãn, ham học hỏi và khá thông minh. Tuy thế, thay vì chú tâm đến việc học kinh doanh đẻ kế nghiệp cha, hưởng thụ những tiện nghi mà cha anh có thì chàng thanh niên này lại luôn không cảm thấy hạnh phúc. Cậu đọc nhiều sách của nhiều trường phái khác nhau để tìm hiểu về bản chất của hạnh phúc và cách để đạt được nó, nhưng có vẻ cậu chưa tìm được câu trả lời cho câu hỏi lớn trong cuộc đời của mình. Người cha thương con và mách cho cậu rằng hãy đi học hỏi về điều đó trực tiếp từ người đàn ông thông thái nhất thế giới. Nhưng nhà thông thái đó nghe nói ở rất xa nơi ở của chàng trai, nhưng đâu có hề gì, tìm hạnh phúc chắc chắn không phải là hành trình dễ dàng, nhưng nó xứng đáng. Thế là chàng trai lang thang qua bao thác ghềnh, sống suối, núi thẳm, rừng sâu và cuối cùng là sa mạc hoang vu và nóng bức trong bốn tháng trời và cuối cùng đến được một lâu đài xinh đẹp, cao trên đỉnh núi. Chính ở đó, nhà thông thái đã sống.

Tuy nhiên, không như tưởng tượng của chàng trai về một nhà thông thái thường được mô tả trong sách vở.  Thay vì tìm thấy một người đàn ông thánh thiện, trầm mặc ở một nơi thanh tịnh hòa mình với thiên nhiên, bước vào lâu đài cảnh tượng đạp vào mắt cậu là một nơi nhộn nhịp và thậm chí có thể nói là xô bồ. Những thương nhân lớn với nhiều người tháp tùng, những người buôn bán đến và đi, mọi người đang trò chuyện trong các góc, một dàn nhạc nhỏ đang chơi một bản nhạc nhẹ nhàng, và có một chiếc bàn bày đầy đĩa đựng những món ăn ngon nhất được mang đến từ khắp nơi trên thế giới. Nhà thông thái ăn mặc sang trọng, dáng dấp mạnh mẽ đang vui vẻ và bận rộn trò chuyện với mọi người.  Chàng trai trẻ của chúng ta phải dùng nhiều cách để gây chú ý những cũng phải đợi hai tiếng đồng hồ mới đến lượt mình được ông ấy để mắt tới mình.

Nhà thông thái chăm chú lắng nghe cậu bé giải thích lý do cậu đến đây, nhưng nói với cậu rằng lúc đó ông không có thời gian để giải thích bí mật của hạnh phúc. Ông đề nghị cậu bé đi dạo quanh cung điện và quay lại sau hai giờ nữa khi những vị khách đến trước cậu dời đi.

“Trong khi đó, tôi muốn nhờ cậu làm một việc,” nhà thông thái nói và đưa cho cậu bé một thìa cà phê nhỏ lòng thìa rất nông chứa hai giọt dầu.   “Khi cậu đi loanh quanh cung điện, hãy mang theo chiếc thìa này bên mình đừng để dầu tràn ra khỏi lòng thìa. Đó không phải là dầu thông thường đâu, đó là vật chất đặc biệt và bằng cách đi như vậy ta đang luyện nó thành kim cương”

Cậu bé bắt đầu leo ​​lên và đi xuống nhiều cầu thang của cung điện, mắt dán chặt vào chiếc thìa. Sau hai giờ, anh trở lại căn phòng nơi nhà thông thái đang ở.

“Ồ,” nhà thông thái hỏi, “Cạn có thấy những tấm thảm Ba Tư treo trong phòng ăn của tôi không? Cậu có thấy những bức tượng La mã trong phòng trưng bày, những đồ gốm tinh sảo nhất đến từ Châu á, những bức tranh của những họa sỹ nổi tiếng nhất của Châu âu? Cậu có thấy khu vườn mà hàng trăm nghệ nhân bonsai nổi tiếng nhất Nhật bản phải mất hơn 10 năm để tạo tác? Cậu có để ý thấy những cuốn sách khổng lồ bọc da và dát vào từng chữ trên trang bìa trong thư viện của tôi không?”

 

bí mật của hạnh phúc

Cậu bé xấu hổ và thú nhận rằng cậu không quan sát thấy gì cả. Mối quan tâm duy nhất của cậu là không làm đổ dầu mà nhà thông thái đã giao phó cho cậu.

“Vậy hãy quay lại đi một lần nữa và quan sát những điều kỳ diệu trong thế giới của ta,” nhà thông thái nói. “Cậu không thể tin tưởng một người đàn ông nếu cậu không biết nhà của anh ta như thế nào và ông ấy đang có những gì.”

 

Cảm thấy nhẹ nhõm, cậu bé cầm chiếc thìa lên và quay lại khám phá cung điện, lần này quan sát tất cả các tác phẩm nghệ thuật trên trần nhà và tường. Anh nhìn thấy những khu vườn, những ngọn núi xung quanh anh, vẻ đẹp của những bông hoa và hương vị của mọi thứ đã được chọn lọc. Khi trở lại với nhà thông thái, anh ta kể lại chi tiết mọi thứ anh ta đã thấy.

“Này chàng trai, cậu rất thông minh và có mắt quan sát, có trí nhớ tuyệt vời. Nhưng những giọt dầu mà tôi giao cho cậu đâu rồi?” nhà thông thái hỏi.

Cậu bé như bừng tỉnh, vội nhìn xuống chiếc thìa mình đang cầm. Nó khô khốc, tất cả những giọt dầu trên đó đều đã tràn ra ngôài và rơi mất tự bao giờ.

“Chà, tôi chỉ có thể cho bạn một lời khuyên duy nhất,” nhà thông thái nhất nói. “Bí mật của hạnh phúc là được ngắm nhìn mọi điều kỳ diệu trên thế giới và không bao giờ quên giọt dầu quý giá trên thìa”.

Một chút suy nghĩ

Đã bao lần chúng ta lang thang trong cuộc sống hoặc chỉ tập trung vào bản thân hoặc bị cuốn vào cơn điên cuồng của công việc và nhiệm vụ bên ngoài đến mức không nhìn ra những cái hố mà chúng ta đang đào cho chính mình?

Làm sao chúng ta có thể trân trọng vẻ đẹp xung quanh mình mà không mất tập trung vào những giọt dầu, đó có thể là chính chúng ta hoặc chí ít cũng là những điều thực sự quan trọng trong cuộc sống, chẳng hạn như gia đình, bạn bè và những mối ràng buộc đã gắn kết chúng ta với nhau?

Làm được nó, đó là thời khắc chúng ta đạt được cái gọi là hạnh phúc.

Nguồn | Paolo Coelho, Nhà giả kim

 


Comments