Cầu mưa à- thế ô của bạn đâu??

 

Năm đó lại là một năm mà mưa bỏ quên vùng đất này. Đây là năm thứ ba liên tiếp không có mưa. Mùa màng đã biến mất và vùng đất chỉ còn là một đống đổ nát bụi bặm màu nâu. Cây cối đã không còn một chiếc lá nào từ nhiều năm trước và nổi bật như bóng của những cây xương rồng khổng lồ trên nền trời bụi bặm rự đỏ. Có một con suối chảy quanh làng từ nhiều năm trước. Bây giờ lòng suối cũng đã cạn khô. Nơi từng có dòng nước trong lành từ những ngọn núi gần đó chảy ra giờ chỉ còn một lớp đất sét nứt nẻ hình bàn cờ với những vết nứt chằng chịt có chỗ rộng đến mức có thể để vừ cả một bàn chân. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra với những con chim ngoại trừ lũ kền kền bay vòng quanh thị trấn để tìm kiếm xác của những con vật đã chết vì không có gì để uống.

ô của bạn đâu


Nạn đói bắt đầu trở nên phổ biến ở xứ. Mọi người đi lại như những cây gậy quắt queo, không có thịt, không có sữa, không có rau xanh, tồn tại bằng bất cứ khẩu phần nào được các tổ chức từ thiện quốc tế mang đến cho họ mà phần lớn là lương khô.

Tuyệt vọng trong sự chờ đợi được trợ giúp những người dân trong làng đã tổ chức họp mặt dưới gốc cây đa lớn cũng già như làng, cái cây duy nhất còn lại một chút nhự trong cái vỏ già nứt nẻ. “Chúng ta hãy cầu nguyện”, một phụ nữ lớn tuổi nói. “Bây giờ chỉ có thượng đế mới có thể giúp chúng ta- Hãy lập đàn cầu mưa với tất cả sự sùng kính và tin tưởng vào người.”

Có những người thuộc nhiều tín ngưỡng khác nhau sống trong làng và sau đó đã xảy ra một cuộc tranh luận lớn về nơi tổ chức cầu nguyện - trong nhà thờ, nhà thờ Hồi giáo, giáo đường Do Thái hay tron chùa. Không có sự đồng thuận. Quá mệt mỏi, họ quyết định tổ chức cầu nguyện ngoài trời, vào đêm muộn hôm đó, dưới bầu trời rộng lớn và cách xa thị trấn. Đó là một đêm trăng tròn và mặt trăng tỏa sáng rực rỡ quyến rũ trên nền những ngôi sao lung linh. Dưới gốc cây đa to lớn nhưng trơ trụi, những người dân mang theo những biểu tượng về đức tin của họ. Một số mang theo kinh thánh, một số khác mang theo kinh coran, những người khác nữa mang theo những bức tượng phật nhỏ xíu và tay lần tràng hạt và một số người khác mang những cây thánh giá nhỏ như biểu tượng của đức tin. Tất cả họ đều lớn tiếng cầu nguyện với niềm tin và hy vọng lớn lao.

Trong số những người đang tụ tập cầu nguyện, một cô bé nắm tay em trai mình chạy đến từ một ngôi làng gần đó, họ không mang biểu tượng đức tin nào cả, họ giơ cao chiếc ô đã mở trên đầu họ. Thở hổn hển, họ đứng đó, nhìn lên, chiếc ô vẫn giương ra. Đám đông tụ tập không khỏi ngạc nhiên quay lại và tự hỏi chuyện gì đang xảy ra. Một số tò mò; một số khác tỏ ra khó chịu và một số khác thậm chí còn tức giận khi liên tục bị nan ô chọc vào.

Cuối cùng, một người ngoài lớn tò mò hỏi: “Tại sao cháu lại mang theo ô? Cháu không thấy trời đã không mưa suốt ba năm nay và tất cả chúng ta tụ tập ở đây để cầu mưa sao? Chỉ có kẻ ngu ngốc mới cầm ô đứng giữa một đêm quang đãng, trăng sáng như ban ngày như thế này.”

“Đúng vậy”, hai anh em trẻ gật đầu và trả lời.  “Chúng cháu cũng đến để cầu nguyện. Chúng cháu tin chắc rằng lời cầu nguyện của tất cả chúng ta sẽ được đáp lại và trời sẽ mưa. Đó là lý do tại sao chúng cháu mang theo chiếc ô lớn và đầy màu sắc này.”

Và điều không thể tin dược đã xảy ra, gió bắt đầu nổi lên mang theo hơi mát, và chỉ trong chốc lát, trời bắt đầu mưa. Cả đám đông vui mừng khôn xiết và nhảy múa như điên dại. Vị quan chức chính quyền là người vô thần tiến đến bên hai chị em cô bé, nhặt chiếc ô lên nói với tât cả mọi người: Hỡi tất cả những người có đức tin, hôm nay chúa của chúng ta, thánh của chúng ta, phật của chúng ta đã nghe được, nhìn được lời cậu nguyện của chúng ta bởi người đã thấy biểu tượng đức tin của cả xứ này: Đây là biểu tượng đức tin mà các ngài nhìn thấy- Đó là chiếc ô đầy màu sắc này, xin hãy đến đây và tôn vinh các em ấy, người đã đưa lời nguyện cầu của chúng ta đến đấng tối cao- người đã cứu mạng cả xứ này..

Toàn bộ đám đông đủ tát cả các thành phần tôn giáo trong phút giây đó đã thực sự nhìn thấy thế nào là “ĐỨC TIN” và họ lập tức nâng chị em cô bé lê để tôn vinh họ.

Hãy suy nghĩ về điều này.

Một đoạn ngắn trong Tin Mừng Thánh Matthêu viết: “Hãy xin thì sẽ được; thãy tìm và bạn sẽ tìm thấy; hãy gõ cửa, cửa sẽ mở cho bạn.   Vì ai xin thì nhận được, ai tìm thì thấy, ai gõ cửa thì sẽ mở cho.” | Matt-theu 7:7-8

Đôi khi chúng ta xin mà không nhận được, chúng ta tìm mà không thấy, chúng ta gõ cửa nhưng cửa vẫn đóng chặt. Vậy bạn nghĩ gì về câu Phúc âm này?

Những người đi cầu mưa nhưng lại thấy người khác mang theo ô là điều ngu ngốc, vậy họ có thực sự tin vào lời xin của họ không? Họ có tin vào chúa, vào thánh hay vào phật không?

Bạn đang cầu nguyện điều gì và bạn mang theo điều gì khi cầu nguyện? Chiếc ô của bạn là gì?


Comments