Chỉ cái chết mới chia lìa được chúng ta- câu chuyện hôn nhân gia đình đầy hối tiếc.

 

chỉ cái chết mới chia lìa được đôi ta


"Đến khi cái chết chia lìa chúng tôi..." Câu này thường được dùng khi hai người thề nguyện với nhau trong ngày cưới. Nó tượng trưng cho một cam kết vô điều kiện, rằng, bất kể điều gì có thể xảy ra trong suốt cuộc hôn nhân, nó sẽ vẫn bền chặt và lâu dài. Thật không may, nhiều người không thực hiện được cam kết này vì nhiều lý do… một số nhận ra sai lầm của mình và làm hòa với vợ/chồng mình trong khi những người khác có thể phát hiện ra quá muộn…

Câu chuyện hôm nay được viết bởi một người đàn ông đã đưa ra một quyết định sai lầm trong cuộc hôn nhân của mình. Anh ta dính líu đến một đồng nghiệp, mất hứng thú với vợ mình và cuối cùng đã học được một bài học quý giá. Tôi hy vọng rằng lời kể của anh ấy về những gì đã xảy ra với anh ấy và mối quan hệ của anh ấy với cuộc hôn nhân sẽ giúp khuyến khích và truyền cảm hứng cho bạn để luôn mạnh mẽ trong mối quan hệ với những người bạn yêu thương.

 

Cách đây khoảng một năm, một buổi chiều đi làm về, anh thấy vợ đang lặng lẽ lúi húi chuẩn bị bữa tối. Anh đứng lặng một lát, chần chừ và rồi cuối cùng cũng bước nhẹ đến bên nàng.  Anh nắm lấy tay nàng và nói: “Anh có chuyện muốn nói với em.” Cô nhẹ nhàng nhìn anh rồi đáp: “đợi em một lát, chúng ta sẽ nói chuyện trong bữa ăn”. Sau khi bàn ăn đã được chuẩn bị xong, hai người ngồi xuống ăn trong im lặng. Một lần nữa, giống như một tháng vừa qua, anh lén nhìn cô và thấy sự tổn thương trong đôi mắt cô ấy. Anh cố gắng mở miệng để bắt đầu câu chuyện nhưng không thể tìm được từ ngữ thích hợp. Sau một lúc im lặng khó xử, cuối cùng anh cũng nói cho cô ấy biết suy nghĩ của mình. “Em à, anh muốn chúng ta ly hôn đi”. Sau khi câu nói khó khăn được nói ra, bỗng dưng anh thấy nhẹ nhõm và bình tĩnh vô cùng. Cô ấy dường như không bất ngờ cũng như khó chịu trước lời nói của anh, thay vào đó cô ấy nhẹ nhàng hỏi anh, “tại sao?” Anh lảng tránh câu hỏi của cô ấy, nhìn đi nơi khác. Khi sự im lặng nặng nề vượt quá khả năng chịu đựng, anh đứng lên, bước ra ngoài hiên và bỏ lại cô một mình bên bàn ăn. Khoảng nửa phút sau anh bắt đầu thấy tiếng loảng xoảng của bát đĩa. Cô ấy bắt đầu la hét, ném đồ đạc khắp phòng. Anh lặng lẽ ngồi ngoài hiên hút thuốc và im lặng.

 

Đêm đó hai người không nói chuyện với nhau. Cô chỉ ngồi đó lặng lẽ khóc. Anh biết cô ấy muốn tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra với cuộc hôn nhân của hai người, nhưng anh không thể cho cô ấy một câu trả lời thỏa đáng; cô ấy đã đánh mất trái tim của anh vì anh đã ngã vào mối quan hệ với đồng nghiệp của mình. Anh chỉ là không còn yêu cô nữa. Anh cảm đôi phần tội lỗi và thấy thương hại cho cô. Nhưng biết làm sao được, anh đã có tình yêu khác!

Ngày hôm sau, với cảm giác tội lỗi và buồn bã sâu sắc, anh soạn đơn ly hôn. Trong đó, anh tuyên bố rằng cô có thể sở hữu ngôi nhà, ô tô và 30% cổ phần công ty của anh. Cô liếc nhìn nó rồi xé nó thành từng mảnh một cách lạnh lùng. Anh không nổi nóng với cô nhưng tình cảm thương xót thì dường như đã vơi bớt đi phần nào. Vợ anh, người phụ nữ đã chung sống với anh mười một năm và đã trở thành mẹ của con anh giờ đây trong mắt anh đã là một người xa lạ. Anh cảm thấy tiếc cho khoảng thời gian cô ấy dành cho anh, những tâm huyết và sức lực cô ấy đã dành cho anh, nhưng anh không thể rút lại những gì anh đã nói với cô. Điều quan trọng nhất là anh đã yêu người khác và người đó cũng yêu anh rất nhiều.

Cuối ngày hôm đó, anh đi làm về rất muộn và thấy cô ấy đang viết gì đó trên bàn. Anh quyết định không ăn tối, đi thẳng lên giường và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Anh đã trải qua một ngày đầy sự kiện với người tình và mệt chết đi được. Khi tỉnh dậy, anh thấy vợ mình vẫn còn ngồi ở bàn viết. Anh nhìn cô thờ ơ, không quan tâm và tiếp tục chìm vào giấc ngủ

Sáng sớm hôm sau, cô ấy trình bày điều kiện ly hôn với anh. Anh cảm thấy mình đang nói chuyện với một người hoàn toàn khác- Bình thản, lạnh lùng, rành mạch. Cô ấy không muốn gì ở anh, không cần nhà, không cần xe, không cần phần trăm cổ phần nào cả, nhưng yêu cầu đơn ly hôn chỉ được gửi đến tòa sau đúng một tháng nữa kể từ hôm nay.  Cô ấy yêu cầu trong một tháng đó, cả hai vợ chồng phải cố gắng sống một cuộc sống bình thường nhất có thể. Lý do của cô ấy rất đơn giản, con trai của họ sẽ trải qua kỳ thi vào lớp 6 trường điểm trong vòng 1 tháng nữa và cô ấy không muốn làm phiền nó vì cuộc hôn nhân tan vỡ của hai người.

 

Anh đồng ý với điều kiện của cô ấy. Nhưng rồi cô ấy còn có điều gì đó hơn thế nữa… cô ấy yêu cầu anh nhớ lại việc anh đã bế cô ấy vào phòng tân hôn trong ngày cưới như thế nào. Cô ấy yêu cầu mỗi ngày trong suốt một tháng, anh phải bế cô ấy ra khỏi phòng ngủ của hai người và chỉ được để cô xuống khi đến cửa trước vào mỗi buổi sáng. Anh nhìn cô như thể cô là một kẻ điên rồ, nhưng rồi anh nghĩ lại: chỉ có 1 tháng thôi, 1 tháng cuối cùng bên nhau và sau đó là bầu trời tự do với người mới nên cuối cùng anh đã chấp nhận yêu cầu kỳ quặc của cô ấy.

 

Anh nói với người tình của mình về điều kiện ly hôn của vợ. Người tình của anh cười lớn và cho rằng điều đó thật ngớ ngẩn và vô lý. Nhưng khi nghĩ đến việc cô ấy không nhận bất kỳ một chút tài sản nào của anh và điều kiện ngớ ngẩn đó cũng chỉ kéo dài 1 tháng nên cô ấy nói: “Cố lên anh, dù cô ta có dùng thủ đoạn hay trò tai quái nào, cô ấy cũng phải đối mặt với sự thật rằng cuộc ly hôn sẽ xảy ra, và anh là của em”

 

Vợ và anh đã không có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào kể từ khi ý định ly hôn của hai người được thể hiện rõ ràng. Vì vậy, khi anh bế cô ấy ra ngoài vào ngày đầu tiên, cả hai đều tỏ ra vụng về. Khi con trai nhìn thấy hình ảnh bố mẹ nó bế nhau, cậu hào hứng vỗ tay và hét lên: “Bố đang ôm mẹ trong tay!” Cố lên bố của con! Sự vui sướng và hào hứng của cậu con trai khiến anh cảm thấy đau đớn và xấu hổ. Từ phòng ngủ đến phòng khách, rồi ra đến cửa, anh bế cô trên tay đi bộ hơn mười mét. Cô nhắm mắt lại và nhẹ nhàng nói; “Đừng nói với con trai chúng ta về việc ly hôn.” Anh gật đầu và cảm thấy hơi khó chịu, anh đặt cô ấy xuống cửa trước. Cô ấy đợi xe buýt đi làm còn anh một mình lái xe đến cơ quan.

 

Vào ngày thứ hai, cả hai đều hành động thoải mái hơn nhiều. Khi cô ấy dựa vào ngực anh, anh có thể ngửi thấy mùi thơm từ chiếc áo choàng của cô ấy. Anh nhận ra rằng đã lâu rồi mình chưa nhìn kỹ người phụ nữ này. Anh nhận ra cô ấy không còn trẻ nữa. Trên mặt của cô đã có những nếp nhăn nhỏ và tóc cô đã bạc màu! Cuộc hôn nhân này đã gây tổn hại cho cô ấy. Trong một phút anh tự hỏi mình đã làm gì với cô ấy.

 

Vào ngày thứ tư, khi anh bế cô ấy lên, anh cảm thấy một cảm giác thân mật quay trở lại. Đây là người phụ nữ đã cống hiến mười một năm cuộc đời của mình cho anh và sinh cho anh một đứa con trai và gần như thay anh nuôi dạy con thành một đứa trẻ ngoan ngoãn và giỏi giang.

 

Vào ngày thứ năm và thứ sáu, anh nhận ra rằng cảm giác thân thiết giữa hai người lại tăng lên và anh quyết định sẽ không nói với người tình của mình về điều đó. Rồi mỗi ngày trôi qua, anh phát hiện ra rằng việc bế vợ trở nên dễ dàng hơn. Có lẽ việc tập luyện hàng ngày khiến anh khỏe hơn hoặc chí ít là thành thạo hơn.

Rồi một buổi sáng, cô ấy sửa soạn đi làm chậm hơn mọi ngày khiến anh có thể muộn giờ làm. Cô ấy đang chọn đồ để mặc nhưng không tìm được chiếc nào phù hợp. Sau đó cô ấy thở dài và nói, "tất cả những chiếc váy của em đều trở nên quá rộng." Anh chợt nhận ra cô ấy đã gầy đi biết bao nhiêu, đó là lý do tại sao anh có thể bế cô ấy dễ dàng đến vậy. Sự nhận ra muộn màng đó giáng vào anh như một cú đấm vào gan, cô ấy đã chôn giấu biết bao đau đớn, cay đắng trong lòng mà chưa một lần than thở về điều đó. Như một hành động của tiềm thức, anh đưa tay chạm vào mái tóc cô ấy và vuốt ve khuôn mặt cô ấy.

 

Tại thời điểm đó, con trai của họ bước vào phòng và nói: “Bố ơi, đã đến lúc bế mẹ ra ngoài rồi.” Đối với con trai, việc nhìn thấy bố bế mẹ ra khỏi nhà mỗi ngày đã trở thành một phần tất yếu trong cuộc sống của nó.

 

Vợ anh ra hiệu cho con trai lại gần và ôm nó thật chặt. Anh quay mặt đi vì sợ mình có thể chảy nước mắt. Sau đó, bế cô ấy trên tay, anh bước từ phòng ngủ, qua phòng khách và ra ngoài hiên. Bàn tay cô ấy ôm lấy cổ anh một cách nhẹ nhàng và tự nhiên, anh ôm chặt lấy cơ thể cô ấy… giống như ngày cưới của họ cách đây mười một năm.

Nhưng trọng lượng giảm sút quá nhiều của cô ấy làm anh buồn. Rồi ngày cuối cùng trong thời hạn một tháng cũng đã đến, khi ôm cô ấy trong tay, anh gần như không thể cử động được một bước chân. Con trai đã đi đến trường. Anh ôm cô ấy thật chặt và nói với cô ấy rằng anh đã không nhận ra rằng cuộc hôn nhân của họ đã mất đi rất nhiều sự thân mật và tình yêu mà hai người đã từng có và từng chia sẻ.

Cô chỉ khóc lặng và không nói gì!

Anh lái xe đến văn phòng và nhảy ra khỏi xe mà không khóa cửa. Anh sợ nếu chờ đợi quá lâu, anh sẽ thay đổi quyết định. Anh bước lên lầu và người tình của anh mở cửa. Anh nói với cô ấy thật nhanh chỉ sợ không nói nhanh anh sẽ lại chần chừ: “Anh xin lỗi, em yêu. Nhưng anh không muốn ly hôn nữa”. Cô ấy nhìn anh, ngạc nhiên, rồi sờ tay vào trán anh hỏi: “Anh bị sốt à?” Anh gỡ tay cô ấy ra khỏi đầu “Anh xin lỗi,” anh nói, “anh đã quyết định…anh sẽ không ly dị vợ mình. Giờ anh đã nhận ra rằng cuộc hôn nhân của anh trở nên nhàm chán vì chính anh không coi trọng những điều thiết yếu của cuộc sống, không phải vì vợ chồng anh không còn yêu nhau. Anh đã đánh mất những điều quan trọng gắn kết cuộc hôn nhân. Nhưng kể từ khi anh bắt đầu bế vợ, anh nhận ra rằng anh đã bắt đầu lại cuộc hôn nhân của mình. Anh đã đã bế nàng về nhà vào ngày cưới và anh sẽ bế và chăm sóc cô ấy cho đến khi cái chết chia cắt bọn anh…và đó những gì anh muốn làm bây giờ"

Người tình của anh choáng váng rồi đột nhiên như tỉnh dậy. Cô ấy tát anh một cái trời giáng, đóng sầm cửa lại, bật khóc và bỏ đi.

Anh xuống cầu thang và lái xe đi. anh nhanh chóng đến một cửa hàng hoa và nảy ra một ý tưởng tuyệt vời. Anh quyết định đặt một bó hoa cho vợ! Cô bán hàng mỉm cười rồi bảo anh muốn viết gì lên tấm thiệp nhỏ kèm theo bó hoa. Anh mỉm cười và nói anh sẽ tự viết: anh nắn nót dòng chữ “Mỗi sáng anh sẽ bế em ra ngoài cho đến khi cái chết chia lìa đôi ta”.

 

Thời gian trôi thật chậm đối với ai đang chờ đợi, anh sốt ruột ngồi trong những cuộc họp tẻ nhạt để đợi hết giờ làm, anh muốn về nhà ngay lúc này với những bông hoa trên tay, nụ cười trên môi và một bài hát trong tim. Cuối cùng thì anh cũng về đến nhà. Anh mở cửa trước, nghĩ rằng chắc vợ đã ở gian bếp nhưng không thấy. Anh chạy lên cầu thang, lao qua cửa và gọi to tên vợ.  Không có câu trả lơi. Anh bối rối tìm kiếm từng phòng nhưng không thấy cô ấy đâu cả. Cuối cùng, anh đi vào phòng ngủ và vô cùng ngạc nhiên khi thấy… vợ anh đang nằm trên giường. Anh đặt hoa xuống bên giường, choàng tay ôm lấy cô, nhưng cô ấy không cử động ….

Cô ấy đã về đất chúa!!!!

Những ngày sau đám tang cô anh sống trong một sự hối hận và đau khổ. Trước đó anh không hề biết rằng vợ anh đã chiến đấu với căn bệnh ung thư trong nhiều tháng, căn bệnh đã đến lúc không thể cứu vãn. Anh đã quá bận rộn với người tình của mình nên không để ý đến điều đó. Cô ấy biết rằng mình sẽ sớm qua đời, và cô ấy muốn bảo vệ và cứu anh khỏi mọi phản ứng và hành động tiêu cực có thể đến từ con trai anh nếu cuộc ly hôn diễn ra. Ít nhất trong mắt con trai, anh bây giờ là một người chồng yêu thương vợ hết lòng...

Anh gục xuống, khi hiểu được điều đó, bây giờ, có còn cơ hội nào cho anh???

Comments