Theo thần thoại Hy Lạp cổ đại, Prometheus, thần lửa Titan, đã thương xót con người khi thấy cuộc sống của họ khó khăn đến thế nào nên đã lấy trộm lửa từ thần Mặt trời Apollo và đưa cho họ. Zeus, vua của các vị thần trên đỉnh Olympus, đã trừng phạt Prometheus bằng cách trói anh ta vào một vách đá ở Dãy núi Caucasus, khiến anh ta phải tiếp xúc với các yếu tố tự nhiên. Và mỗi ngày, một con đại bàng được cử đến xé gan của anh ta và ăn nó. Qua một đêm, gan của anh ta đã phát triển trở lại và bị ăn thịt trở lại vào ngày hôm sau theo một chu kỳ liên tục. Anh ta đã phải chịu đựng sự đau khổ cùng cực trong một thời gian dài cho đến khi được giải thoát bởi Heracles, người đã bắn chết con đại bàng bằng một mũi tên.
Tư Mã Thiên là một sử
gia thời kỳ đầu nhà Hán (206 TCN – 220 SCN) ở Trung Quốc. Mặc dù bị thiến vì đã
lên tiếng bảo vệ một vị tướng bị đổ lỗi cho sự thất bại của chiến dịch chống
lại Hung Nô (một liên minh bộ tộc hung hãn và hùng mạnh ở biên giới phía bắc
Trung Quốc), nhưng ông vẫn phải chịu đựng nỗi đau và sự tủi nhục để hoàn thành
sứ mệnh của mình. Hoàn thành cuốn sử thi Trung Quốc có tên gọi “Thái sử công
thư” mà ngày nay mọi người gọi là Đại sử ký Tư Mã Thiên, Ông đã ở trung
tù để hoàn thành tâm nguyệ đó. Ông từng nói: “Cái chết đến với mọi người như
nhau, nhưng nó có thể nặng hơn núi Thái Sơn hoặc nhẹ hơn một chiếc lông vũ, tất
cả là do mình”.
Trên thực tế, ý nghĩa
của nhẫn như một hình thức tu luyện bản thân rất rộng. Hầu hết mọi người đều
nghĩ rằng “nhẫn” có nghĩa là chịu đựng. Đây chỉ là một khía cạnh của khái niệm.
“Nhẫn” còn bao gồm: tính kiên nhẫn, khả năng chịu đựng gian khổ và mất mát,
nhận thức, chấp nhận, kiên trì, tinh thần trách nhiệm, thành tích, cao thượng
nhưng không kiêu ngạo, chiến thắng nhưng không nổi loạn, đức độ và khiêm tốn,
sức mạnh và lòng khoan dung, khả năng hãy buông bỏ những chấp trước, quan tâm
đến người khác, v.v.
Chữ “Nhẫn” trong tiếng
Trung bao gồm một “con dao” ở trên và một “trái tim” ở dưới. Điều đó không có
nghĩa là - theo nghĩa hẹp mà nhiều người hiểu - rằng người ta phải chịu đựng và
không làm gì ngay cả khi một con dao đâm vào tim mình. Thay vào đó, mọi người
nên dùng trái tim dao kéo để giải quyết mâu thuẫn. Hãy dũng cảm và bình tĩnh
trong cơn khủng hoảng, tự tin và kiên quyết, tránh đối đầu bằng trí tuệ, giảm
thiểu sự tiêu hao và tổn thất không cần thiết, đồng thời áp dụng các cách tiếp
cận vị tha để giải quyết xung đột.
Nhẫn nhục không phải
là kìm nén sự oán giận hay bất bình trong lòng. Bởi vì nếu giữ những tình cảm
như vậy trong lòng, lồng ngực sẽ nặng nề, gan thận sẽ bị tổn thương. Khi gan bị
ảnh hưởng, con người dễ mất bình tĩnh; khi thận bị ảnh hưởng, người bệnh cảm
thấy choáng váng, có thể nói năng và hành động bất thường. Vì vậy, thực hành nhẫn
nhục có thể giúp một người chủ động chịu đựng khó khăn trong khi giải quyết vấn
đề bằng trí tuệ.
Chịu nhục
Học giả nổi tiếng Su
Shi thời Bắc Tống (960-1127) từng nói: “Người bình thường bị sỉ nhục sẽ rút
kiếm ra chiến đấu”. Đây không phải là dấu hiệu của sự dũng cảm thực sự. Một
người thực sự dũng cảm không bắt đầu cuộc chiến ngay khi đối mặt với kẻ xâm
lược. Thay vào đó, anh ta duy trì thái độ khoan dung để cố gắng giải quyết xung
đột, tạo cơ hội cho đối thủ giải quyết. Ngay cả khi đối mặt với những lời xúc
phạm vô cớ, anh vẫn bình tĩnh xử lý tình huống.
Hàn Tín một anh hùng
sáng lập của triều đại Tây Hán, được các thế hệ sau vô cùng ngưỡng mộ vì “trái
tim nhân hậu”, bên cạnh những chiến lược quân sự xuất sắc và trí tuệ.
Khi còn trẻ, ông thích
võ thuật và luôn mang theo một thanh kiếm.
Một ngày nọ, khi ông
đang đi dạo, một thanh niên đã xúc phạm ông rằng: “Ông cao lớn và thích mang
theo kiếm, nhưng thực ra ông là một kẻ hèn nhát. Nếu ngươi thực sự không sợ
chết, hãy dùng kiếm đâm ta; nếu vậy thì cậu sẽ phải bò giữa hai chân tôi để
trốn thoát.”
Hàn Tín nhìn thiếu
niên, sau đó cúi người bò vào giữa hai chân hắn. Những người xung quanh đều
cười nhạo Hàn Tín, cho rằng anh là kẻ hèn nhát.
Sau này Hàn Tín trở
thành tướng quân của Lưu Bang. Một ngày nọ, anh ta triệu tập người đàn ông đã
từng sỉ nhục mình trong quá khứ và nói với những người có mặt: “Đây là một
người đàn ông mạnh mẽ. Khi anh ta xúc phạm tôi nhiều năm trước, tôi có thể giết
anh ta ngay lúc đó. Nhưng tôi không có lý do chính đáng để làm điều đó nên tôi
đã để mình bị sỉ nhục. Tôi sẽ không đạt được những gì tôi đã có nếu không chịu
đựng được sự sỉ nhục.”
Người đàn ông cầu xin
sự tha thứ. Hàn Tín không những tha thứ cho lỗi lầm của mình mà còn bổ nhiệm
anh ta làm quan nhỏ.
Nhẫn nhục không phải
là yếu đuối và cúi đầu trước người khác. Đó là về việc tránh những rắc rối
không cần thiết và có thể hòa hợp với những người khác. Nó thể hiện sự phóng
khoáng của một người mạnh mẽ.
“Nằm gai, nếm mật”
Mọi người ở Trung Quốc
đều quen thuộc với câu tục ngữ “Nếm mật nằm gai”. Phim kể về câu chuyện Việt
Vương Câu Tiễn, Vua nước Việt, đã phải chịu đựng những khó khăn tự đặt ra sau
thất bại để củng cố quyết tâm trả thù của mình.
Trong nhiều thập kỷ,
ông nhất quyết ngủ trên những cành cây xù xì vào ban đêm và nếm mật đắng trước
mỗi bữa ăn để nhắc nhở bản thân về sự sỉ nhục mà ông đã phải chịu dưới tay kẻ
thù của mình, nước Ngô. “Nhẫn” trong bối cảnh này đề cập đến ý thức kiên trì và
trách nhiệm.
Anh ấy đã phải chịu
đựng điều gì? Vào năm 498 trước Công nguyên, Hạp Lư, vua nước Ngô, tấn công
nước Việt, nhưng ông bị đánh bại và Hạp Lư chết vì vết thương. Hai năm sau, con
trai ông là Phù Sai lại dẫn quân tấn công Nước Việt và đánh bại Nước Việt. VIệt
vương bị đưa sang nước Ngô để làm nô lệ cho Phù Sai, vua nước Ngô.
Một ngày nọ, Phù sai lâm
bệnh. Câu Tiễn đề nghị nếm thử phân của hắn, vui mừng chúc mừng: “Nhìn màu sắc
và mùi vị của phân thì bệ hạ khỏe mạnh, có thể yên tâm.”
Ba năm sau, Ngô Vương
đưa Câu Tiễn về nước Việt. Sau khi trở về quê hương, Câu Tiễn tiếp tục sống như
hồi bị giam ở nước Ngô và càng siêng năng, tiết kiệm hơn. Ông yêu dân, an ủi
quan lại và huấn luyện binh lính.
Câu Tiễn treo một túi
mật bên cạnh chỗ ngồi và thường xuyên nhìn chằm chằm vào nó. Anh ấy luôn nếm
mật trước mỗi bữa ăn.
Sau 22 năm lên kế
hoạch và chuẩn bị, Câu Tiễn mở cuộc tấn công và đánh bại quân Ngô. Ông được tôn
làm chúa tể và trả lại đất bị nhà Ngô chiếm giữ cho các nước Sở, Tống, Lỗ.
Trong suốt lịch sử,
những người có khả năng làm được những điều vĩ đại đều thể hiện ý chí và niềm
tin phi thường.
Câu chuyện Tôn Vũ chăn cừu
Vào năm 100 trước Công
nguyên, Hung Nô, một liên minh bộ tộc hung hãn và hùng mạnh ở biên giới phía
bắc Trung Quốc, đã tìm cách thiết lập quan hệ hữu nghị với nhà Hán. Vì vậy, Hán
Vũ Đế đã cử một phái đoàn hơn 100 người do Tôn Vũ dẫn đầu đến thăm Hung Nô. Tuy
nhiên, khi họ chuẩn bị trở về nhà thì nội bộ Hung Nô đã nổ ra xung đột. Họ bắt
giữ Tôn Vũ và người của ông ta, ra lệnh cho họ phải phục tùng Hung Nô. Đầu tiên
họ cố gắng hối lộ Tôn Vũ bằng tiền bạc và các chức vụ chính thức, nhưng anh đã
từ chối mọi lời đề nghị của họ.
Người cai trị Hung Nô
sau đó đã ra lệnh nhốt anh ta trong một phòng giam lộ thiên dưới đất và không
có thức ăn hoặc nước uống. Tôn Vũ vẫn không chịu nhượng bộ. Anh sống sót nhờ ăn
chiếc áo khoác da cừu và tuyết của mình. Người cai trị ngưỡng mộ ý chí mạnh mẽ
và sự chính trực của Tôn Vũ. Anh ta không muốn giết Tôn Vũ nhưng cũng không
muốn để anh ta trở về nhà Hán.
Thời thế thay đổi
không còn hy vọng Tô Vũ trở về nhà Hán. Anh không khỏi cảm thấy buồn bã. Khi
anh lau nước mắt bằng tay áo, một con cừu nhìn anh và kêu be be, như thể điều
đó đang an ủi anh.
Người cai trị Hung Nô sau
đó đày Tôn Vũ đến hồ Baikal để chăn một đàn cừu. Anh ấy nói rằng Tôn Vũ sẽ có
thể trở về nhà Hán khi đàn cừu sinh ra một thế hệ cừu mới. Nhưng khi Tôn Vũ đến
hồ Baikal, anh thấy tất cả đàn cừu đều là cừu đực. Ông chăn cừu ngày này qua
ngày khác, dùng trượng của nhà Hán làm gậy chăn cừu.
Hết mùa này đến mùa
khác, năm này qua năm khác, tóc ông đã bạc nhưng Tô Vũ vẫn kiên định và không
bao giờ bẻ cong những nguyên tắc vì lợi ích cá nhân.
Mười chín năm sau, đại
sứ nhà Hán biết được hoàn cảnh của Tô Vũ từ một trong những trợ lý cũ của ông.
Vua Hung Nô thừa nhận ông vẫn còn sống và cho phép phái đoàn nhà Hán đưa ông về
Trường An, kinh đô của nhà Hán.
Sự nhẫn nại kiên cường
của Tôn Vũ thể hiện lòng trung thành chân thành của ông với nhà Hán. Ông đã
chịu đựng vô vàn đau khổ để bảo vệ công lý và không bao giờ xâm phạm sự chính
trực vì lợi ích cá nhân.
Câu chuyện về Tôn Vũ chăn
cừu đã được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác trong người dân Trung Quốc
một cách đáng ngưỡng mộ.
Comments
Post a Comment