KHÔNG CÓ CÁI GÌ BỊ RUỒNG BỎ NHIỀU HƠN LÀ HẠNH PHÚC.

 

ruồng bỏ hạnh phúc.


Hôm nay tôi bắt đầu thêm chủ đề có tên gọi CÚ ĐÊM. Nó không phải là những bài viết về loài Cú, nó là những bài viết dành cho Cú, dành cho những ai như con cú đêm, những người ít ngủ.

Đó sẽ là những bài viết về những điều bí ẩn của cuộc sống, đặc biệt là cuộc sống tâm linh. Tất nhiên tâm linh ở đây với nghĩa gốc của nó, đó không phải lòng mộ đạo, không phải lòng sùng đạo, không phải tôn giáo, không phải thờ phượng, mà là tâm linh - thức dậy, tỉnh thức. Tỉnh thức để nhìn nỗi đau khắp nơi, nhìn nỗi cô đơn, nhìn nỗi sợ hãi, sự bối rối, sự mâu thuẫn trong lòng con người, mâu thuẫn bên trong, xung đột bên ngoài.

Nó dành cho những ai không ngủ được và không biết phải làm gì với thời gian đó. Đó là lúc bạn không hứng thú với bóng đá, không hứng thú với game, không muốn cày film bộ, không muốn lướt tiktok. Nói chung là bạn không muốn làm gì, khi đó bạn có thể đọc nó.

Bạn đừng đọc nó khi bạn bận rộn. Bạn đừng đọc nó nếu bạn phải dừng công việc để đọc, cũng đừng dừng lại hoạt động yêu thích của bạn để đọc, cũng đừng tranh thủ đọc nó hay cố gắng để đọc nó. Bạn chỉ nên đọc nó khi bạn không còn việc gì hay hơn để làm. Và khi đó có thể bạn sẽ dừng lại khi trời sáng hoặc bạn chép miệng, thà đi ngủ còn hơn.

Những bài viết trong mục này sẽ ít nhiều liên quan đến nhau, nhưng nó không được xắp xếp theo trật tự, nhiều nội dung đan xen nhau và vì thế bạn có thể thấy nó ở chỗ này và ở chỗ kia, nhưng chắc chắn không trùng lặp.

Một chú ý nhỏ là cách dùng từ “Bạn” trong các bài viết không nhằm ám chỉ bạn (người đọc) mà là một người bất kỳ nào đó, không loại trừ bạn. Và từ TÔI khôg phải lúc nào cũng là TÔI – Nguyễn Văn Hải, nó đơn giản chỉ là chủ ngữ, nó có thể là tôi mà cũng có thể là bạn (người đọc)

Những bài viết này đều được viết trong đêm và post trong đêm. Những con cú đêm viết và những con cú đêm đọc.

Mà bạn biết rồi đấy, trong hầu hết các nền văn hóa, Cú là đại diện cho sự không ngoan và thức tỉnh.

Bài 1. Không có thứ gì bị ruồng bỏ nhiều hơn là hạnh phúc.

- Buồn quá, chán nản quá, thất vọng quá…Tôi bị người ta ruồng bỏ. Đó là người tôi thương yêu nhất, người có giá trị với tôi nhất, người mà tôi đã hy sinh tất cả vì họ…Vậy mà họ từ chối tôi, họ ruồng bỏ tôi. Thật bi thảm, thật điên rồ…

- Ý anh là, một người tốt như anh, người có giá trị như anh, một người hy sinh nhiều như anh thì lẽ ra họ phải giữ lấy, trân quý và biết ơn. Vậy mà thay vào đó họ lại ruồng bỏ. Đó thực sự là một hành động điên rồ! Và vì anh không thể hạnh phúc???

- Đúng thế, tại sao họ lại như thế, họ tự ruồng bỏ hạnh phúc của chính họ, họ chà đạp lên hạnh phúc của tôi.

- Anh biết không? Anh có thể tốt, anh có thể bị ruồng bỏ, nhưng sự thật không có ai, không có cái gì bị ruồng bỏ nhiều hơn là hạnh phúc. Và điều đó có điên rồ không?

Có gì tốt hơn hạnh phúc không? Có gì giá trị hơn hạnh phúc không? Tất cả chúng ta đều dễ dàng để trả lời rằng, hạnh phúc thật quý giá, nó thậm chí là quý giá nhất. Tôi sẵn sàng làm tất cả để có được hạnh phúc. Tôi sẵn sàng hy sinh tất cả để có được hạnh phúc. Tôi chỉ muốn hạnh phúc. Tất cả chúng ta đều muốn nó. Tất cả chúng ta đều khao khát nó. Tất cả chúng ta đều phấn đấu vì nó. Ngay cả Đức Đạt Lai Lạt Ma cũng đã nói: 'Mục đích chính của cuộc sống là tìm kiếm hạnh phúc.'. Nhưng sự thật nó lại là thứ bị ruồng bỏ nhiều nhất.

Chắc bạn không tin đâu, bạn không thể tin được điều đó, bạn không thể tin nó là sự thật mặc dù nó diễn ra ngay trước mặt bạn và diễn ra mỗi ngày. Bạn không tin được vì bạn đang mê ngủ, bạn chưa tỉnh giấc.

Hãy thử tưởng tượng một người, hoặc nhiều người đang chán nản và thất vọng như bạn bây giờ. Một người thấy vậy bền hỏi anh ấy (hoặc hỏi họ)

- Bạn không hạnh phúc ư, tại sao bạn không nhận lấy hạnh phúc?

- Bạn đang đùa tôi ư, tôi khát khao hạnh phúc, tôi đang dành toàn bộ sức lực để tìm kiếm nó, tại sao tôi lại không nhận nó.

- Thế tại sao bạn không nhận nó lúc này.

+ Thật nực cười, Tôi có thể hạnh phúc không khi tôi không được về nhà muộn hơn 10 gjờ tối, tôi không được uống rượu, không được đi chơi tối với bạn khác giới mà không xin phép. Chừng nào tôi chưa trưởng thành để được làm điều mình muốn; Tôi không thể hạnh phúc.

+ Tôi làm sao có thể hạnh phúc khi chưa thể có được tình yêu với người tôi say đắm.

+ Tôi có thể hạnh phúc sao khi tôi chưa tìm được công việc phù hợp?. Không kẻ thất nghiệp nào có thể hạnh phúc

+ Tôi không thể hạnh phúc khi tôi chưa thể kết hôn với người đó, người đó là hạnh phúc của tôi, là đời tôi.

+ Tôi chỉ có thể hạnh phúc khi tôi có con, lạy chúa!

+  Tôi không thể hạnh phúc khi mối quan hệ của tôi tan vỡ.

+ Tôi không thể hạnh phúc khi tôi chưa giàu.

+ Tôi không thể hạnh phúc khi tôi có thể bị phá sản bất cứ khi nào.

+ Tôi không thể hạnh phúc khi kết quả xét nghiệm của tôi là dương tính

+  Tôi không thể hạnh phúc khi những khối u đó đang hành hạ tôi, không ai hạnh phúc với nỗi đau cả

+ Tôi có thể hạnh phúc sao khi những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời tôi đã qua,

Và cuối cùng là: Tôi làm sao hạnh phúc được khi mà tôi sắp chết rồi…

Đó có thể là câu trả lời của từng người một và cũng có thể là của một người theo diễn tiến thời gian. Có người đóng cửa và từ chối hạnh phúc ngay từ câu hỏi đầu tiên bởi họ không thể được tự do quyết định ngay cả khi họ đã trưởng thành. Có người đã vượt qua và đi đến câu hỏi cuối cùng mà chưa một lần thấy được hạnh phúc. Họ nói họ chưa bao giờ có đủ thứ để họ có thể hạnh phúc, để đủ điều kiện đó họ có thể phải là một vị hoàng đế. Nhưng sự thật là có nhiều hơn 1 vị hoàng đế có đủ tất cả các điều kiện đó cuối cùng đã rũ tất cả để xuất gia nhằm kiếm tìm hạnh phúc.

Đó có phải là cuộc đời của bạn không, từ lúc thiếu niên cho đến khi gần hấp hối, đã bao nhiêu lần bạn từ chối hạnh phúc, hắt hủi hạnh phúc, không chấp nhận hạnh phúc bước vào cuộc đời bạn một cách vô điều kiện. Hạnh phúc chỉ được xem xét để đến với bạn kèm điều kiện, cái mà bạn chưa có. Thật kỳ lạ phải không! Hãy tưởng tượng người được hỏi trên kia là một anh chàng. Và mỗi khi anh đạt được cái điều kiện kèm theo đó, ví như sự tự do để đi chơi đêm, anh ta hé mở cửa sổ đời mình ra cho anh chàng phấn khích vào ngụ trong chốc lát, rồi phấn khích cũng rời đi khá nhanh- đó không phải là HẠNH PHÚC. Có được người mình yêu rồi anh ấy lại hé ra thêm một chút đời mình cho cô nàng say mê vào ngụ lại một thời gian, đi kèm với cô say mê là những người hàng xóm của cô ấy là lo lắng, ghen tuông, sợ hãi. Rồi say mê cũng rời đi rất nhanh và chỉ còn mấy người hàng xóm ở lại…Không có khuôn mặt của HẠNH PHÚC hiện diện trong đó. Rồi sự nghiệp đến, tiền bạc đến, danh vọng đến nhưng anh ta vẫn từ chối hạnh phúc bởi anh ta lại có thêm những điều kiện khác, chỉ có sự hãnh diện, tự hào, si mê, đến rồi đi, và kèm theo những người hàng xóm là lo lắng, căng thẳng, sợ hãi, bực bội, cáu gắt là kiên trì ở lại. Rồi khi nỗi đau của bệnh tật, của thời gian ào đến, anh ta đóng chặt cửa lại và tự đấu tranh với những cơn đau và đấu tranh, đấu tranh… cho đến khi chỉ còn đủ sức thều thào; Tôi không thể hạnh phúc được nữa khi những tháng ngày tươi đẹp đã ra đi và cái chết cận kề…

Tôi muốn nói rằng, sự thật là chúng ta từ chối hạnh phúc, chúng ta ruồng bỏ hạnh phúc. HẠNH PHÚC LÀ THỨ BỊ RUỒNG BỎ NHIỀU NHẤT. Chúng ta muốn những thứ khác, chứ không phải là hạnh phúc như chúng ta vẫn cứ nói, vẫn cứ vờ như khao khát mỗi ngày. Hay nói chính xác hơn: Chúng ta không muốn hạnh phúc vô điều kiện. Tôi sẵn sàng hạnh phúc miễn là tôi có người yêu lý tưởng, công việc ổn định, tiền bạc, bằng cấp, danh vọng, con cái, Phật, Chúa, Thánh… hay bất kỳ thứ gì khác. Những thứ đó là hạnh phúc của tôi. Nếu tôi không có chúng, tôi từ chối hạnh phúc. Chúng ta không thể hình dung được hạnh phúc nếu không có có những thứ đó. Chúng ta không thể nhìn thấy được hạnh phúc, cảm nhận được hạnh phúc nếu không có những điều kiện đó. Chúng ta đã được dạy rằng phải đặt hạnh phúc của mình vào chúng, đó là đặt vào tự do, vào thành công, vào tình yêu, vào tiền bạc, vào danh vọng, vào mối quan hệ, vào chúa, thượng đế, phật, thánh…Chúng ta biết mọi thứ, nhưng chúng ta không biết rằng, hạnh phúc ở bên ta, vô điều kiện, nhưng vì u mê đi tìm kiếm mọi thứ kia mà chúng ta từ chối nó, ruồng bỏ nó và không nhìn thấy nó…

Nếu bạn không nhận ra điều đó là sự thật, bạn từ chối đó là sự thật, chỉ có thể là bạn đang mê ngủ hoặc bạn cố tình không thức dậy. Giả sử có ai đó cho bạn một cách để thoát khỏi tất cả những điều đó? Giả sử có ai đó cho bạn một cách để ngăn chặn sự cạn kiệt năng lượng, sức khỏe, cảm xúc khủng khiếp phát sinh từ những xung đột và sự bối rối này. Bạn có muốn điều đó không? Giả sử có ai đó chỉ cho chúng ta một cách để chúng ta thực sự yêu thương nhau, và được bình yên, được yêu thương. Bạn có muốn điều đó không? Có thể sẽ là không. Bởi điều đó đồng nghĩa với việc bạn phải thừa nhận mình đang mê ngủ, bạn đang trong một sự u mê. Bạn không mê ngủ, bạn không u mê, bạn không muốn thừa nhận nó và bạn không muốn tỉnh thức. Bạn sợ sự tỉnh thức bởi nếu tỉnh thức bạn sẽ nhận ra rằng mình thât u mê. Đó là một nỗi đau. Và bạn có thể hạnh phúc không nếu thêm một nỗi đau nữa vào cuộc đời đã đầy những nỗi đau? Và bạn sẽ khăng khăng rằng, “tôi không cần tỉnh thức vì tôi không mê ngủ. Tôi đang thực hiện những việc thực tế hơn tất cả những gì bạn nói”.  Tạo ra những doanh nghiệp lớn thực tế hơn, chính trị thực tế hơn, khoa học thực tế hơn. Tôi mê ngủ thì làm sao tôi có thể thực hiện được công việc vĩ đại là đưa người lên mặt trăng.

Nhưng! Có ích gì khi đưa một người lên mặt trăng trong khi chúng ta không thể sống trên trái đất?

Comments