Có một đôi vợ chồng trẻ đang trong thời kỳ khó khăn của cuộc sống. Đó cũng là điều bình thường bởi vốn dĩ cả hai cùng từ nông thôn lên thành phố mưu sinh, tự bươn trải để kiếm tiền học hành mà không có sự trợ giúp tài chính từ người thân và họ đang ở những bước đầu tiên của sự nghiệp. Hằng ngày người chồng trẻ đi là từ sớm với công việc vất vả và thu nhập thấp, người vợ ở lại trong căn nhà trọ bé xíu với công việc bán thời gian và đang chờ đợi đứa con nhỏ đầu lòng. Dẫu cuộc sống khó khăn nhưng họ vẫn luôn thương yêu nhau và nỗ lực cho một ngày mai ổn định.
Mùa
giáng sinh sắp đến, bất chấp khó khăn về tài chính, cả hai đều muốn mua một món
quà đặc biệt cho người mình thương yêu. Vì tình hình kinh tế khó khăn chung khiến
họ thực sự gặp khó trong việc này, dẫu vậy họ vẫn âm thầm mong muốn sẽ dành tặng
món quà bất ngờ cho nhau.
Ngày
mai đã là giáng sinh rồi, người vợ buồn bã nhìn đốg quần áo gia công đã hoàn thành
mà chưa giao được rồi ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ mà buồn bã vô cùng. Cô chỉ
có mấy trăm nghìn để mua quà cho chồng và làm một mâm cơm cho ngày lễ trọng. Cô
đã tiết kiệm hết mức có thể nhưng hóa đơn luôn đắt hơn dự kiến.
Một
ý nghĩ lóe lên trong đầu, “mình còn một thứ có đủ giá trị để bán: mái tóc dài bồng
bềnh của mình”. Nghĩ đến nó cô liên hệ với một hãng làm tóc giả và hỏi họ cô có
thể kiếm được bao nhiêu tiền nếu đưa mái tóc của mình cho họ. Một loáng sau họ đã
có mặt và với mái hiếm có đó, cô có thể thưucj hiện được dự định của mình
Với
số tiền có được cô nhanh chóng đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác để tìm kiếm
món quà ưng ý. Và rồi cô tìm thấy nó: một sợi dây đồng hồ vàng dành cho chiếc đồng
hồ của anh, chiếc đồng hồ là kỷ vật có giá trị nhất mà người bố nông dân có thể
dành tặng cho con trai mình như một vật hộ thân. Chiéc đồng hồ mà như anh kể đã
được truyền qua nhiều thế hệ, được cha anh trao cho anh với lời dặn: nếu quá khó
khăn về học phí con có thể bán nó. Anh đã tưng bán máu để tar học phí nhưng vẫn
giữ lại được chiếc đồn hồ đứt dây đó cho đến tận bây giờ.
Chiếc
dây đồng hồ bằng vàng đã được đóng vào chiếc hộp sang trọng, cô còn lại vài trăm
nghìn lẻ sung sướng trở về nhà trọ: Món quà này thực sự xứng đáng để dành tặng
cho anh”
Anh
về muộn hơn mọi ngày, có lẽ những ngày cân lễ anh tranh thủ sau giừo làm để chạy
thêm mấy cuốc xe ôm. Trong khi đợi anh đi làm về, người vợ lo lắng rằng chồng mình
sẽ phản ứng thế nào nếu thấy vợ mình với mái tóc ngắn ngủn. Anh ấy không biết có
giận không khi anh nhiều lần bày tỏ sự yêu thích vô bờ với mái tóc óng ả tự nhiên
của vợ.
Rồi
anh cũng về, bước vào nhà với đôi tay dấu phía sau lưng. Anh dừng lại ở cửa, nhìn
vợ mình với mái tóc ngắn lạ lẫm… Anh im lặng, đôi mắt anh nhìn vợ một cách kỳ lạ.
Đó không chỉ là ngạc nhiên, không chỉ là thất vọng, nó có cái gì đó vừa đau khổ,
vừa hụt hẫng nhưng không có vẻ của sự giận dữ…Cô gái thực sự bối rối pha chsut
sợ hãi bởi không hiểu chồng mình đang nghĩ.
Cô
rụt rè ôm lấy chồng và nói với anh ấy: “Anh yêu, đừng nhìn em như vậy. Em đã
bán tóc của mình. Em xin lỗi vì đã bán nó mà không hỏi ý kiến anh. Em không thể
sống qua Giáng sinh mà không tặng quà cho anh. Tóc của tôi sẽ mọc lại, nó sẽ mọc
lại nhanh thôi. Hãy tha thứ cho em. Chúng ta hãy vui lên nào. Anh sẽ không em sẽ
tặng anh một một món quà tuyệt vời thế nào đâu.”
Hai
tay anh vẫn giấu ở sau lưng giờ đã vòng về phái trước để ôm lấy cô. Và đôi tay đó
đang cầm một chiếc hộp đẹp đẽ có gắn nơ hồng xinh xắn đáng yêu. Anh nhẹ nhàng đựt
chiếc hộp đẹp đẽ đó lên bàn dùng cả hai bàn tay nắm lấy tay cô và nói “Nghe này
vợ yêu của anh” anh nói. “Không bao giừo có chuyện vì em không còn mái tóc đẹp đẽ
ấy mà anh bớt yêu em. Anh mãi yêu em dù hình dáng có thay đổi thế nào. Nhưng…
Nhưng hãy hiểu cho anh. Hãy mở cái này ra, đó là quà giáng sinh anh tặng chọ vợ
yêu của mình”
Vợ
anh run run mở hôp quà mà chồng tặng cô. Khi chiếc hộp được mở ra, cô nhận ra đó
là hai cái kẹp tóc đính đá quý, cái mà cô đã nhìn thấy trong cửa hàng từ khi
hai người đi mua nhẫn cưới. Nó sẽ là thứ tôn thêm vẻ đẹp của mái tóc bồng bềnh
của cô. Nhưng vì lúc đó không có tiền nên chồng cô không thể mua nó cho cô
trong ngày cưới. Cô biết chúng có giá quá cao so với khả năng chi trả của hai
người. Và bây giờ chúng là của cô, nhưng tóc cô đã biến mất. Cô ôm chúng vào
lòng và nói: “Cảm ơn anh về món quà mơ ước- và tóc của em sẽ mọc lại rất nhanh!”
Và
như chợt nhớ ra, cô nhảy lên và giơ giơ món quà của mình ra cho anh ấy trên đôi
tay rộng mở. Dây đồng hồ vàng lấp lánh. “Nó không hoàn hảo sao anh yêu? Em đã
lùng sục khắp thị trấn để tìm nó. Bây giờ anh có thể đeo đồng hồ của mình, anh
có thể thấy nguồn động viên của bố chúng ta mỗi ngày và anh có thể tự hào rằng
anh không những giữ được nó mà còn làm cho nó đẹp hơn. Hãy lắp chúng vào với
nhau bây giờ vì em muốn nhìn thấy chúng hợp nhau như thế nào…
Anh
ngồi xuống và mỉm cười. “Em yêu,” anh nói, “anh đã bán chiếc đồng hồ để lấy tiền
mua kẹp tóc tặng em. Nhưng anh đã cam kết với ông chủ tiệm là anh có thể mua lại
chúng bất kỳ khi có thể. Và bây giờ anh nghĩ chúng ta chúng ta nên tạ ơn Chúa,
tạ ơn cuộc đời và đi ăn tối thôi”
Họ
ôm lấy nhau, cùng mỉm cười và thầy trong lòng tràn đầy sự biết ơn. Và giáng sinh
cũng đang đến trong ngôi nhà của họ
Bài
học từ cau chuyện
Khi
bạn tặng quà cho ai đó, điều đó thể hiện sự đánh giá cao những gì người đó đã
làm cho bạn, đó là sự biết ơn. Các đạo sĩ và những nhà thông thái là những người
đầu tiên tặng quà Giáng sinh. Trong câu chuyện này, mỗi người đã bán đi thứ giá
trị nhất mà mình sở hữu để mua một món quà tặng cho người kia. Họ đánh giá những
gì người kia đã làm cho mình là những gì quý giá nhất.
Câu
chuyện này cho thấy ý nghĩa thực sự của việc tặng quà, đó là ý nghĩa và tình
yêu đằng sau món quà hơn là giá trị vật chất của nó thậm chí là giá trị sử dụng
của nó. Những món quà mà cặp đôi dành cho nhau cuối cùng chẳng có ý nghĩa gì nếu
xét về mặt công dụng thực tế, nhưng việc thể hiện tình yêu và sự hy sinh của họ
dành cho nhau thì chúng lại là vô giá đối với cả hai.
Comments
Post a Comment