Một chiến binh vĩ đại sinh ra trong thời loạn. Ông bị bỏ rơi từ khi còn rất nhỏ, không biết cha mẹ mình là ai, tự mình kiếm sống và lớn lên ngoài đường, không nhà cửa, không tên tuổi. Và cứ thế một mình chống chọi với cuộc sống và lớn lên thành một thanh niên. Ông gia nhập vào đội quân của của của kẻ nổi loạn chống lại triều đình. Ông chiến đấu dũng cảm, coi thường cái chết, coi thường của cải vật chất, sẵn sàng xả thân để chiến đấu và chiến thắng cũng như nhiều lần cứu mạng chủ nhân của mình. Rồi đội quân ấy lật đổ được triều đình và ông trở thành người có công lớn. Lúc đó ông cũng đã không còn trẻ nữa, nhưng do thực sự không có năng lực gì ngoài lòng dũng cảm vì thế ông không thể làm quan nên nhà vua quyết định phong đất cho ông. Nhà vua nói: hỡi người chiến binh dũng cảm, hãy bắt đầu đi bộ từ sáng sớm, đi về phía trước và quay về đây vào lúc mặt trời lặn, quãng đường mà nhà ngươi đi được sẽ chính là số đất người được phong.
Qua
bao năm chinh chiến và chưa từng được sở hữu đất đai từ lúc sinh ra nên người
chiến binh khao khát được sở hữu một mảnh đất rộng lớn để có thể bắt đầu một cuộc
sống giàu sang. Để có một khởi đầu tốt đẹp, sáng sớm hôm sau người chiến binh bắt
đầu đi thật nhanh vì muốn lấy được càng nhiều đất càng tốt. Dù mệt mỏi nhưng
anh vẫn tiếp tục đi suốt buổi chiều vì không muốn bỏ lỡ cơ hội duy nhất trong đời
để kiếm thêm đất đai cũng là của cải.
Đến
chiều muộn, ông nhận ra điều kiện mình phải đáp ứng để có được mảnh đất là phải
quay lại điểm xuất phát trước khi mặt trời lặn. Lòng tham của ông đã đưa ông đi
quá xa. Ông bắt đầu hành trình trở về, vừa chạy vừa để ý xem mặt trời đã lặn đến
mức nào. Càng gần hoàng hôn, ông càng chạy nhanh hơn. Và khi ông đã có thể nhìn
thấy điểm xuất phát thì mặt trời cũng đã tiệm cận đường chân trời, ông lê từng bước
một với những hơi thở đứt quãng, ông gần như đã đẩy bản thân vượt quá giới hạn
chịu đựng của mình
Ông
đã gục ngã và trút hơi thở cuối cùng khi vừa chạm đến điểm xuất phát
Người chiến binh đó đã đi bộ trong suốt thời thanh niên của mình và vượt qua bao nhiêu hiểm nguy mà vẫn bình an. Người chiến binh ấy đã có cuộc hành trình dài gần cả cuộc đời mà không quan tâm đến ngày hay đêm mà đôi chân vẫn vững. Vậy mà hôm nay, chỉ một ngày đi bộ thôi mà ông đã không thể vượt qua. Ông
ấy đã quay trở lại trước khi mặt trời lặn, nhưng ông ấy ấy chưa bao giờ tận hưởng
được thành quả của mình.
Ông
được chôn cất vào ngày hôm sau và tất cả thứ ông cần chỉ là một mảnh đất dài
3 mét và rộng 2m.
Thật
là một bị kịch cho ông.
Comments
Post a Comment