Cuộc sống vốn dĩ nhiều cạm
bẫy với đầy đủ các sắc thái, mánh khóe, đánh vào từng góc nhỏ nhất, sâu thẳm nhất
của tâm lý con người trong đó đặc biệt là lòng hướng thiện, sự tin tưởng và tôn
thờ những giá trị đạo đức, những cá nhân đại diện cho giá trị đạo đức. Và vì thế,
không chỉ thanh thiếu niên thiếu kinh nghiệm mà cả những người lớn dạn dày kinh
nghiệm sống, trải nghiệm mọi sắc thái cuộc sống vẫn cứ rơi vào cái bẫy của đạo đức
giả. Sập bẫy đạo đức giả không chỉ khiến chúng ta mất tiền bạc, mất công sức mà
còn khiến chúng ta mất niềm tin vào điều tử tế và đôi khi phải trả giá bằng chính
tính mạng của mình.
Chúng ta không thể sống
mãi với sự nghi ngờ hay cảnh giác với mọi thứ, nó sẽ khiến ta không thể thưởng thức
cuộc sống đúng nghĩa và khi đó nó không phải là cuộc sống, đó là cuộc chiến. Chúng
ta càng không thể dạy con mình cảnh giác với mọi thứ, điều có thể ngăn cản chúng
khám phá cuộc sống tươi đẹp và đầy bí ẩn này. Nhưng điều đó không có nghĩa là
chúng ta hoàn toàn mất cảnh giác với những cạm bẫy đó. Nhắc nhở về việc nhận diện thói đạo đức
giả, nhìn thấu thói đạo đức giả là một kỹ năng chúng ta cần có và cần dạy cho
con cái chúng ta.
Bạn có thể không dạy được
cho con điều đó, nhưng có những câu chuyện sẽ giúp bạn điều đó. Hãy đọc nó, kể
cho con nghe, đọc cùng con hoặc chia sẻ nso cho con đọc là những gì ít nhất nhưng
rất quan trọng mà bạn có thể làm.
Bài viết này giới thiệu với bạn những câu chuyện hay nhất để bạn làm điều đó.
Câu chuyện số 1. Ngài chó rừng thánh thiện.
Ngày xửa ngày xưa, trong
khu rừng rậm rạp bao quanh một kinh đô cổ nơi được coi là vùng đất thiêng, phát
tích của nhiều tôn giáo lớn có một đàn chuột sinh sống. Thủ lĩnh của đàn chuột
là một cụ chuột khôn ngoan, tốt bụng và nhân hậu và cũng cực kỳ to lớn và khỏe
mạnh. Một con chó rừng gian xảo cũng sống trong khu rừng. Con chó rừng dành rất
nhiều thời gian để quan sát đàn chuột, nhưng nó biết rằng thủ lĩnh của chúng
quá cảnh giác và thận trọng để bảo vệ con cháu cũng như thần dân của nó. Tất cả
lũ chuột đều được thủ lĩnh dạy dỗ kỹ càng nên biết cách làm thế nào để tránh
được cạm bẫy và thoát khỏi những cuộc truy bắt, vì thế con chó khó có thể bắt
được bất kỳ con nào trong đàn. Nhưng con chó này là một con chó gian xảo nên nó
không bỏ cuộc. Nó suy nghĩ rất nhiều và vì vậy nó quyết định thử một chiến lược
khác.
Biết rằng thủ lĩnh của
đàn chuột rất tôn trọng mọi thứ thiêng liêng, con chó rừng quyết định đóng giả
làm một vị thánh. Nó đứng trên một con đường mà nó biết những con chuột thường
đi trong các chuyến đi kiếm ăn, đứng bằng một chân, há miệng hơi rộng và chắp
hai chân trước lại với nhau như người ta thường cầu nguyện trong khi hướng mặt
về phía mặt trời.
Khi thủ lĩnh của đàn
chuột nhìn thấy con chó rừng, suy nghĩ đầu tiên của nó là dẫn đàn đi theo một
hướng khác. Nhưng sau đó nó lại bị hấp dẫn bởi vẻ ngoài kỳ lạ của con chó rừng.
Nó đi trước một mình và từ một khoảng cách cẩn thận, cất tiếng, "Ông chó
rừng, tên ông là gì?"
“Người ta gọi ta là Cẩu
Lâm Đại Thánh” con chó rừng nói.
“Tại sao người chỉ
đứng trên một chân?” con chuột thắc mắc.
“Nếu ta đứng trên cả bốn
chân cùng một lúc thì sức nặng của ta sẽ quá lớn đối với trái đất tội nghiệp
này. Trái đất có thể sẽ bị sụp xuống dưới sức nặng của ta và các sinh linh bé
nhỏ tội nghiệp sẽ phải chết. Và ta không muốn làm hại nó,” con chó rừng nói.
“Nhưng tại sao ngài lại
há miệng?” con chuột hỏi.
“Để hít không khí. Ta
chỉ ăn không khí, không muốn làm hại bất kỳ sinh vật nào,” con chó rừng lim dim
mắt trả lời trong khi cố giấu tiếng nuốt nước miếng.
“Và tại sao người lại
giơ chân lên như vậy và hướng về phía mặt trời?” con chuột thắc mắc.
“Để ca ngợi và tôn thờ
mặt trời, đấng ban tặng mọi sự sống,” con chó rừng giả dối nói.
Con chuột rất ấn tượng trước sự thánh thiện của con chó rừng và tự nghĩ rằng đây là một sinh vật thực sự chính trực mà nó và đàn của nó có thể học được nhiều điều. Bắt đầu từ ngày hôm sau, nó và những con chuột còn lại đến thăm con chó rừng hàng ngày để tỏ lòng tôn kính và lắng nghe lời dạy của nó. Nhưng mỗi ngày, khi đàn chuột rời đi theo hàng một, con chó rừng sẽ lặng lẽ tóm lấy con chuột cuối cùng và nhanh chóng ăn thịt nó, liếm môi trước khi vội vã trở lại tư thế thánh thiện của mình.
Sau một vài ngày, con
đầu đàn nhận thấy số lượng chuột đang giảm dần, nhưng nó không biết tại sao. Nó
biết rằng sự suy giảm chỉ bắt đầu sau khi chúng bắt đầu đến thăm con chó rừng,
và những con chuột mất tích luôn được nhìn thấy lần cuối vào một trong những
lần ghé thăm đó. Con đầu đàn kết luận rằng bằng cách nào đó, con chó rừng chính
là thủ phạm gây ra sự mất tích.
Ngày hôm sau, thay vì đi
đầu đàn khi đàn chuột chào từ biệt "Cẩu Lâm Đại Thánh" sau bài giảng
của nó, con chuột thủ lĩnh lại chiếm vị trí cuối cùng. Đúng như nó đoán, con
chó rừng đã tấn công nó. Nhưng nó đã chuẩn bị sẵn sàng và khi con chó rừng tấn
công, con chuột đầu đàn dũng mãnh và to lớn đã tặng một nhắt cắn chí mạng vào
mũi kẻ tấn công. Con chó rừng kêu lên một tiếng khiến toàn bộ đàn chuột phải chạy
đến giúp con đầu đàn. Chúng đuổi theo con chó rừng, cắn vào hai bên sườn cho
đến khi nó ra khỏi lãnh thổ của chúng.
Trên đường về, vị thủ
lĩnh suy ngẫm: “Những điều có vẻ thánh thiện đôi khi lại là phàm tục.” Và để có
bài học này chúng đã phải cái giá khá đắt.
Câu chuyện số 2. Con Sói ăn chay.
Ngày xửa ngày xưa, thủa
rừng nói còn nhiều thú hoang, trên bờ sông Hương vĩ đại mà thơ mộng có một con
sói sống trên một mỏm đá cao dọc theo bờ sông. Một đêm nọ, lũ lụt mùa đông bắt
đầu khi con sói đang ngủ, và khi thức dậy, nó ngạc nhiên thấy mình đang ở trên
một hòn đảo giữa dòng sông với những dòng nước nguy hiểm cuộn xoáy hung hãn
xung quanh nó.
Nó bị mắc kẹt mà không có thức ăn. Nó tự nhủ, "Ồ, hẳn phải có một số mặt tốt trong tình huống này. Tôi không có thức ăn và hoàn toàn không có gì để làm với thời gian của mình. Tôi biết!" nó nói với giọng phấn khích, "Tôi sẽ tham gia một kỳ ăn chay thánh thiện. Tôi luôn là một con sói tham lam chỉ quan tâm đến việc thỏa mãn những ham muốn của riêng mình. Bây giờ tôi có thời gian và hoàn cảnh để ăn chay, thiền định và suy ngẫm về cách tôi có thể trở thành một con sói tốt hơn và thánh thiện hơn. Tôi thề sẽ không ăn cho đến khi nước của dòng sông rút xuống."
Với lời thề đó, con sói đã ngồi xuống tư thế hoa sen mà nó đã thấy những người thánh thiện thực hiện, và nó trông rất nghiêm túc về lời cam kết mà mình đã đưa ra. Đúng lúc đó, trước sự kinh ngạc của nó, một chú dê nhỏ mũm mĩm chắc cũng do nước lũ bất ngờ mà bị trôi dạt vào hòn đảo đá nhỏ bé của nó.
Con sói nhìn chú dê nhỏ
và nói, "Ngày mai tôi sẽ bắt đầu ăn chay vẫn chưa muộn", rồi nhảy bổ
vào chú dê nhỏ. Nhưng chú dê cực kỳ nhanh nhẹn, và mỗi lần con sói lao vào cậu ta,
cậu đều nhanh nhẹn và dễ dàng tránh được đòn tấn công của con sói. Con sói lao
vào con dê hết lần này đến lần khác, nhưng anh ta thậm chí chưa một lần dù chỉ
chạm đến một sợi lông của con dê nhỏ. Cuối cùng, hoàn toàn kiệt sức, anh từ bỏ
nỗ lực và quay trở lại chỗ ngồi thiền của mình. Khi đã lấy lại hơi thở, anh
nói, "Được rồi, ta sẽ không phá bỏ cam kết thiền định và ăn chay của mình.
Bây giờ là thời gian của chánh niệm, ta sẽ tiếp tục con đường thánh thiện của
mình".
Một con bồ nông trắng
lớn đã bơi gần hòn đảo nhỏ nơi có con sói đó, nó quan sát thấy hết sự cải đạo,
tái phạm và cải đạo lại của con sói. Không thể chịu đựng được sự giả dối, nó
bơi gần hòn đảo và nói: "Ông Sói, ông là một sinh vật đáng kính thật đấy.
Ông thề, phá vỡ lời thề, và sau đó hành động như thể lời thề chưa bao giờ bị
phá vỡ. Lời thề luôn khó để giữ và dễ để tạo ra. Đúng là một con sói thánh
thiện!"
Câu chuyện số 3. Con sếu “tốt bụng” và con cua khôn ngoan.
Ngày xưa, ở một vùng đất
ngập nước ở đông bắc Việt Nam có một cái ao nhỏ có rất nhiều cá. Vào các mùa có
mưa, nước từ dòng sông, mương máng và nước mưa đổ vào ao khiến cho các sinh vật
có nhiều thức ăn và sinh sống thoải mái. Nhưng cứ đến cuối mùa đông, nước trong
ao cạn dần, và đôi khi cá gặp nguy hiểm. Và những lúc như vậy chúng phải chen
chúc trong các vũng nước nhỏ, đôi khi hở cả lưng khỏi mặt nước. Và có lúc chúng
phải rúc xuống các đám rễ bèo tây hoặc xuống bùn để không bị chết khô, do đó
chúng cũng bị đói nhiều.
Một con sếu đang quan
sát ao và cố gắng tìm cách ăn được nhiều cá nhất có thể. Nó nghĩ nó sẽ lợi dụng
tình thế khó khăn để đánh lừa các con cá trong ao này.
Nó đang đứng bên mép ao
suy ngẫm về vấn đề này thì con đầu đàn của đàn cá nhận thấy nó đứng đó nhưng
không giống như một con sếu bình thường, nó không cố gắng bắt bất kỳ con cá
nào. Con cá nổi lên và nói, "Ông sếu ơi, ông đang nghĩ gì khi đứng bên ao
của chúng tôi mà không cố gắng bắt chúng tôi?"
"Ồ chào chú cá tội
nghiệp," con sếu nói, "Tôi đang nghĩ đến các bạn cá và phúc lợi của
các bạn." "Điều đó thật khó tin ông Sếu ạ, không ai có thể tin "
con cá trả lời. "Chưa từng có một con sếu nào quan tâm đến cá ngoài việc
ăn thịt chúng."
"Không phải
vậy," con sếu gian trá nói. "Cái ao này chắc chắn sẽ khô cạn trong
thời gian hạn hán và tất cả các bạn sẽ chết. Ta đi khắp nơi trên thế giới, hiểu
biết rất nhiều và ta xem thiên văn thấy năm nay sẽ hạn hán kéo dài nhất lịch
sử. Thật đáng buồn khi chứng kiến điều như vậy. Ta biết có một cái ao lớn,
sâu và đẹp. Nó không xa nơi đây, và ta rất vui được đưa từng con một đến ngôi
nhà mới đó.”.
“Ngươi chắc chắn
sẽ ăn thịt chúng ta, từng con một, nếu chúng ta đồng ý với kế hoạch như vậy,”
con cá khôn ngoan nói.
“Nếu các người không tin
ta, hãy để ta đưa một trong các người đến đó và mang trả nó về cho anh. Nó sẽ
báo cáo với các anh về những gì nó thấy chứ không phải là ta” con sếu đề xuất.
Con cá đầu đàn nghe thấy
có lý và đã họp toàn bộ cá trong ao để quyết định. Và cuối cùng một con cá một
mắt to, khỏe đã tình nguyện đi. Con sếu cẩn thận ngậm nó vào miệng và mang nó
đến cái ao lớn. Nó giống hệt như con sếu đã mô tả—rộng rãi, sâu, đầy thức ăn và
rất đẹp. Sau đó, con sếu đưa con cá một mắt trở lại cái ao nhỏ ban đầu an toàn.
Con cá một mắt đó đã hào hứng kể tất cả những chuyện tuyệt vời về cái ao mà con
sếu đã chỉ cho nó, và tất cả những con cá đều đồng ý rằng vì chúng sẽ không
phải lo lắng vào mỗi mùa khô nên đây sẽ là một ngôi nhà tốt hơn nhiều.
Khi quá trình vận chuyển
bắt đầu, con sếu đã bắt con cá một mắt trước, nhưng lần này nó bay qua ao và
đậu trên một cái cây lớn bên bờ. Anh ta đè con vào ngã ba cây và ăn thịt nó, để
xương của nó rơi xuống gốc cây. Con sếu quay trở lại ao nhỏ và tử tế gắp từng con
cá, từng con một, nhẹ nhàng vào miệng, đưa chúng bay đến cây và ăn hết.
Sau khi ăn hết cá trong
ao nhỏ, con sếu nhận thấy vẫn còn một con cua lớn ở đó. Nó tiến đến gần con cua
và nói, "Anh Cua, tôi đã đưa hết cá từ ao này đến một ngôi nhà mới tuyệt
đẹp. Anh không muốn tham gia cùng chúng sao? Ông sẽ khá cô đơn ở đây một
mình."
Con cua nhìn con sếu với
cái diều phình to và mùi tanh bốc ra từ cái miệng của nó thì đã hiểu mọi
chuyện. Nó biết rằng chưa có một con cá nào đến được cái ao kia mà thực sự đã
rơi vào diều của con sếu, từng con, từng con một. Con cua nghĩ rằng cần phải
dạy cho con sếu một bài học.
"Ngài sếu, làm sao
ngài có thể đưa tôi đến ngôi nhà mới ấy?" con cua nói.
"Tôi sẽ cẩn thận
ngậm anh vào miệng, anh Cua ạ," con sếu trả lời.
"Ngài sếu này, tôi
khác cá, mai của tôi cứng và trơn. Tôi sợ rằng ngài có thể vô tình làm rơi tôi
trên đường đi. Tôi sẽ đi cùng nếu ngài để tôi ôm lấy cổ ngài bằng càng lớn của
tôi, vì tôi bám rất chắc,” con cua nói.
Con sếu quá tự mãn, và
tất cả những con cá nó vừa ăn, để nghĩ rằng chỉ có nó mới lừa được người khác
chứ không con vật trong cái ao tù túng này có thể lừa được nó. Vậy là nó gật
đầu. Con cua dùng hai càng nắm chặt cổ con sếu và chúng bay đi.
Chúng bay qua cái ao lớn
và con cua ngây thơ nói với con sếu, "Ngài sếu ơi, đó không phải là cái ao
mà bác đã đưa tất cả những con cá khác đến sao, sao không hạ cánh ở đó?"
Con sếu trả lời bằng
giọng chế giễu khi nó đáp xuống cái trạc ba cây, cái bàn ăn yêu thích của mình,
"Được rồi, cháu trai, nếu cháu nhìn xuống đống xương dưới gốc cây này,
cháu sẽ thấy tất cả những người hàng xóm cũ của cháu từ cái ao nhỏ. Vỏ của cháu
sẽ sớm nằm trên đỉnh đống xương đó."
Con cua dùng hai càng
của mình siết chặt cổ con sếu, con cua nói, "Tao không nghĩ vậy đâu, đồ
sếu độc ác. Mày, chính mày sẽ phải đưa tao xuống cái ao đó ngay lập tức nếu
không muốn đầu lìa khỏi cổ."
Miệng con sếu mở to và
mắt nó lồi ra và chảy nước mắt. “Được rồi, Ngài Cua, đừng siết chặt hơn nữa.
Nếu Ngài siết nữa cả hai ta sẽ rơi xuống đất mất. Tôi sẽ đưa anh xuống ngay.”
Khi họ chạm đất ở mép
ao, con cua biết rằng con sếu độc ác sẽ tấn công nó ngay khi nó thả cổ ra. Con
cua cũng nghĩ đến số phận của tất cả những con cá tội nghiệp, tin tưởng trong
ao, và khi con sếu cúi xuống để đặt con cua vào bùn, con cua dùng kìm kẹp chặt
và cắt đầu con sếu khỏi cái cổ dài của nó một cách gọn gàng như một con dao cắt
một thân sen.
Thế là tiêu đời con sếu
gian ác.
Câu chuyện số 4. Ngài bồ câu đạo đức
Ở một vùng đất yên bình
nọ có rất nhiều chim bồ câu sinh sống. Hầu hết chim bồ kiếm thức ăn của chúng ở
dưới tán rừng, nơi chúng bới để tìm hạt giữa những chiếc lá và cành cây rụng.
Từ khi có một con đường đẹp đẽ và rộng rãi chạy xuyên qua khu rừng, những con
chim bồ câu được thấy rất nhiều xe ô tô tải, xe ngựa, xe bò và xe thồ…chở đầy
ngũ cốc, thóc, lúa, ngô và đậu để đưa đến các khu chợ lớn ở thành phố. Khi
những chiếc thô sơ như xe ngựa, xe bò hay xe thồ đi qua những đoạn đường đã đôi
phần xuống cấp, có những đoạn xóc, một số ngũ cốc và đậu không thể tránh khỏi
bị rơi ra khỏi xe và rơi xuống đường. Những chiếc xe không chở lương thực ở
vùng này đi nơi khác mà còn chở những thứ từ nơi khá đến vùng này. Và vì thế
những thứ rơi ra từ những cỗ xe có cả những hạt lạ cực ngon mà vùng này không
có, đó quả thực là một món hời cho những chú chim bồ câu.
Có một chú chim bồ câu
rất thích đi lang thang trên con đường lớn và ăn những món ngon bị đổ ra mà
những chiếc xe để lại, đó là những bữa tiệc thực sự. Chú bồ câu này lo sợ nếu
những con bồ câu khác cũng làm nhưu nó thì nó sẽ mất phần nên nó tìm cách để chỉ
có một mình mình được hưởng những món quà từ trên xe rơi xuống đó. Vậy là anh
ấy đã nói với tất cả những chú chim bồ câu khác rằng chúng không bao giờ được
đến con đường đó. Anh ấy nói, "Các bạn thân mến, con đường này quá nguy
hiểm đối với các loài chim. Nó đầy rẫy những mối nguy hiểm—Những con quỷ xanh đỏ
đồ sộ với làn khói đen thoát ra từ đít gầm rít phóng đi với tốc độ rất cao,
những con voi, trâu dữ, ngựa chạy nước đại với những bánh xe khổng lồ và nhiều
mối đe dọa khác đang chờ để giẫm đạp những chú chim đang kiếm ăn trên đường đi
của chúng." Anh ấy thường xuyên kể với các loài chim như vậy đến nỗi người
ta gọi anh là "Warner- Ngài Cảnh báo". Nhưng anh ấy lại thèm ăn thức
ăn dễ kiếm gần đường và thường lén lút đến đó.
Một ngày nọ, anh ấy đang
ăn một ít gạo đặc biệt ngon trên đường do một xe chở gạo từ nơi khác đến thì
thấy một cỗ xe ngựa đang tiến đến. Anh ấy tự nhủ, "Con ngựa đó không thể
phi nhanh đến như vậy đâu. Mình chắc chắn mình có thể ăn thêm vài hạt nữa trước
khi cần bay". Anh ta cố cúi xuống mổ thêm vài hạt. Nhưng anh ấy đã phán
đoán sai. Con ngựa lao đến như gió, và chưa kịp ngẩng đầu lên lần thứ hai thì
cô đã bị hất tung lên không trung bởi một sức mạnh khủng khiếp của chiếc xe
ngựa.
Một chú chim bồ câu khác
phát hiện ra “Ngài Cảnh báo” đang thoi thóp trên một cành cây ven đường. Cú húc
của xe ngựa đã làm vỡ vụn toàn bộ xương của anh ta và khiến cái thân thoi thóp
dập nát ấy treo trên một cành cây. Con chim bồ câu kia không thể tin vào mắt
mình. Nó đõ Ngài Cảnh báo xuống lề đường, đặt anh ta ở nơi còn có một nhóm gạo
nhỏ vương vãi. Nó gọi những con bồ câu khác đến để đưa Ngài Cảnh báo về nhà.
Nhưng những chấn thương quá lớn khiến con bồ câu không thể qua khỏi. Nhưng
trước khi nhắm mắt vĩnh viễn nó cũng cố gắng thều thào những lời cuối cùng:
“Hãy tránh xa con đường, hãy coi cái chết của ta là lời cảnh báo”
Một trong những con chim
trong đàn vuốt mắt cho chú bồ câu xấu số và cay đắng nói: "Lời khuyên của
anh ấy rất hay. Thật đáng tiếc khi anh ấy không tự mình thực hiện nó. Lòng tham
có thể dẫn đến những kết quả đáng buồn nhất.”
Lời bàn.
Bạn có gặp nhiều con sói
và con bồ câu ở ngoài đời, trong cuộc sống của bạn không?? Còn tôi, tôi thấy
chúng suốt ngày, trong công sở, cơ quan công quyền, trên tivi và nhiều nhất là
trên mạng xã hội.
Xã hội này thật là đang
lạm phát đạo đức.
Comments
Post a Comment