Cỏ bên kia thung lũng bao giờ cũng xanh hơn (VHN)
Không chỉ những cô bé, cậu bé mà người lớn chúng ta cũng vậy, tồn
tại một nét tâm lý cố hữu “Cỏ bên kia thung lũng bao giờ cũng xanh hơn”.
Những đứa trẻ của chúng ta luôn khát khao những thứ xa xăm, những
chân trời mới, điều đó không vấn đề gì, nó có thể là điều tốt khi nó là động lực
để con người khám phá và mở rộng tầm mắt. Nhưng nó lại là vấn đề khi sự khao khát
những chân trời mới đó là lý do, là nguồn cơn khiến trẻ chán bỏ hiện thực trước
mắt, chán bỏ nơi mình đang sống, không muốn khám phá và cảm nhận những gì hiện
hữu mỗi ngày. Chúng mơ về những điều xa xăm đó và bỏ lỡ những điều tốt đẹp nhất
của cuộc sống hiện thực đang diễn ra.
Chúng ta không thể ép con mình yêu những gì chúng đang có, yêu nơi
mình đang sống, yêu những khoảnh khắc bình dị mỗi ngày. Nhưng khi chúng ta cho
phép con có cơ hội đứng ở xa hơn để nhìn lại, khoảnh khắc mà con nhận ra vẻ đẹp,
giá trị của những gì con đang có, nơi con đang sống sẽ khiến con thay đổi.
Một cậu bé luôn phàn nàn về ngôi trường cậu đang học, ngôi nhà cậu đang ở, hàng xóm cậu đang có. Cậu trở nên ít động lực học hành, lười tham gia vào công việc nhà và hay gây gổ với những người bạn trong xóm. Cậu luôn mơ đến một nơi nào đó mà mọi người nói, một nơi thực sự tốt đẹp, nơi có tất cả những thứ mà cậu mong muốn. Và bố cậu đã kể cho cậu câu chuyện sau đây.
Ngày xửa ngày xưa (hoặc ngày nảy ngày nay- nếu bạn muốn), có một cậu bé sống trong một ngôi nhà nhỏ với cha mẹ. Đó là một cậu bé ngoan ngoãn nhưng trầm tính và thích suy tư. Nhà cậu không giầu có nhưng cũng không quá nghèo nên cậu cũng không có quá nhiều đồ chơi. Ngoài giờ đi học, cậu thường chơi đùa trên đồi, và khi trời bắt đầu tối, cậu sẽ về nhà.
Một
buổi tối, khi vừa trở về nhà, cậu bé nán ngồi lại một lúc ở hiên nhà mình và
nhìn về phía chân trời xa. Xa xa, bên kia thung lũng, cậu nhìn thấy một quả
bóng vàng tuyệt đẹp. Cậu bé bị mê hoặc bởi nó. Nó có thể là gì, và ai có thể sở
hữu một thứ đẹp như vậy? Cậu mải mê nhìn nó cho đến khi mẹ cậu giục cậu đi tắm
rửa để chuẩn bị cho bữa cơm chiều.
Sau
ngày hôm đó, cậu quyết định rằng mình phải thực hiện chuyến đi đến bên kia
thung lũng để tìm quả bóng vàng tuyệt đẹp đó, cậu coi nó như kho báu của mình.
Và
thế là một buổi sáng thứ bẩy được nghỉ học, cậu bé đã bí mật chuẩn bị một số
bánh mỳ, một quả táo, một chai nước và cho chúng vào chiếc ba lô nhỏ của mình. Cậu
quyết định bí mật lên đường đến bên kia thung lũng. Cậu cứ đi mãi, đi mãi, chỉ
tạm dừng vào buổi trưa để ăn lấy sức. Và cứ thế cậu đã mất cả ngày để đi. Cậu
chưa bao giờ đi xa như vậy trước đây, và nó đã mất nhiều thời gian hơn cậu
nghĩ. Khi cậu đến nơi, trời đã xế chiều, cậu cảm thấy rất mệt mỏi và đói. Cuối
cùng, cậu đã đến rất gần nơi mà cậu hy vọng tìm thấy quả cầu vàng, đó là một
ngôi làng nhỏ yên bình gần giống nơi cậu sống. Cậu đến một ngôi nhà nhỏ, khói bốc
lên từ mái rạ và hoa hồng leo quanh hàng rào đơn sơ. Nhưng không có dấu hiệu
nào của quả bóng vàng. Không có ánh hào quang phát ra từ kho báu mà cậu đang tìm
kiếm. Cậu đến gần cánh cửa của ngôi nhà đó, sau một thoáng ngập ngừng, cậu rụt
rè gõ cửa.
Một
người phụ nữ trạc tuổi mẹ cậu bước ra và mời cậu vào nhà. Cả gia đình rất vui vẻ
và thân thiện khi nhìn thấy cậu bé lạ - mặc dù có chút ngạc nhiên, nếu sự thật
được nói ra. 'Con chắc đói lắm!' người phụ nữ ân cần hỏi. “Gia đình chúng ta rất
vui được chào đón con dùng bữa tối, dù sao thì nó cũng vừa mới bắt đầu'
Tất
nhiên cậu bé không từ chối điều tử tế đó. Bữa cơm thật vui vẻ vì gia đình cũng
có những đứa trẻ sàn sàn tuổi cậu và có cả anh chị lớn hơn một chút. 'Bạn từ
đâu đến?' những đứa trẻ hào hứng hỏi, và cậu bé chỉ tay qua thung lũng, nơi có ngôi
nhà nhỏ của mình trên đồi, giờ đã chìm trong bóng tối. Nơi có cha mẹ cậu chắc
giờ đang lo lắng khi chưa thấy cậu về trong bữa cơm tối như mọi ngày. Trong
lòng cậu cũng có đôi chút bồn chồn.
'Đã
quá muộn để con thực hiện chuyến hành trình dài trở về nhà đêm nay,' người cha
trong gia đình nói. “Ta sẽ tìm cách thông báo cho bố mẹ con”- người bố nói. "Và
chúng ta sẽ kê cho con một chiếc giường ở góc và con sẽ ngủ lại ở đây.” Người mẹ
ân cần. “Mai chúng ta sẽ đưa con về.’
Và
thế là cậu bé đến từ bên kia thung lũng đã dành cả đêm với những người bạn mới
của mình. Và để cho đêm dài với những lo lắng, bồn chồn của cậu bé vơi đi, tất
cả họ ngồi quanh lò sưởi trong bếp, và cậu kể cho họ nghe về quả bóng vàng mà cậu
đã nhìn thấy rất nhiều lần từ chính ngôi nhà của mình. Và hỏi họ rằng cậu có thể
tìm thấy nó ở đâu.
“Chúng
tôi chưa bao giờ nhìn thấy một quả bóng vàng như thế ở đây,' Những cô cậu bé
trong gia đình nói với cậu với sự bối rối. 'Nhưng sáng mai, khi bình minh tới,
chúng tôi sẽ cho bạn xem kho báu của chúng tôi.'- một cậu bé trong gia đình
nói. “Còn bây giờ đã đến lúc để ngủ rồi”
Cậu bé gần như không thể đợi đến sáng. Khi bình minh còn chưa ló rạng, những đứa trẻ đưa cậu đến bên hiên nhà của họ. Họ đứng đó, nhìn về hướng đông và chờ đợi để chỉ ra kho báu của họ. 'Nhìn kìa,' chúng nói, chỉ thẳng vào ngôi nhà của cậu trên sườn đồi đối diện. 'Bạn có thấy quả bóng vàng của chúng tôi không? Nó bắt đầu xuất hiện đó”. Và quả nhiên, có một quả cầu vàng nhỏ được nhìn thấy, tỏa sáng từ chính ngôi nhà nhỏ của cậu, nơi mặt trời mọc phản chiếu lại từ cửa sổ phòng ngủ của cậu. 'Một ngày nào đó, chúng tô sẽ đến bên kia thung lũng và tìm quả bóng vàng của chúng tôi,' những người bạn mới của cậu nói với cậu với sự hào hứng pha chút xa xăm.
“Và
gia đình tôi sẽ đón tiếp các bạn”- Cậu bé của chúng ta ôm những người bạn mới
thật chặt và lặng lẽ mỉm cười.
Ý nghĩa từ cậu chuyện.
Đôi khi chúng ta cứ mải mê mơ về một
nơi nào đó xa xăm thật đẹp đẽ, một tương lai xa xăm nào đó thật tươi sáng, một
kho báu nào đó thật lớn lao mà quên mất, mà không nhận ra, đó chính là nơi ta đang
ở, đó là hiện tại ta đang sống từng phút giây, kho báu đang ở trong chính chúng
ta mà chúng ta không biết.
Trân trọng từng phút giây, trong ta,
ở đây và bây giờ.
Comments
Post a Comment