Ngày xưa, có một vị vua tốt và ông quá bận rộn với công việc điều hành vương quốc của mình (người tốt nào mà không bận rộn cơ chứ!). Công việc của nhà nước chiếm trọn quỹ thời gian và tâm trí của ông khiến ông không còn thời gian cho bản thân, gia đình và bạn bè. Một ngày nọ, ông nói với vợ mình, 'Giá như ta biết được vấn đề nào là quan trọng nhất, ta có thể sử dụng thời gian của mình hiệu quả hơn và trở thành một vị vua tốt hơn, người con, người chồng, người cha và người bạn tốt hơn.'
Đồng cảm với chồng, hoàng hậu gợi ý ông nên tham khảo ý kiến của
những người thông thái trong vương quốc. Nhà vua lần lượt gọi những người thông
thái đến gặp mình: các học giả và linh mục, chính trị gia và cố vấn. Mỗi người
có một quan điểm khác nhau về vấn đề nào là quan trọng nhất. Nhưng không lời tư
vấn nà khiến nhà vua hài lòng. Quả thực họ khó có thể đưa ra được lời khuyên nào
xác đáng khi họ vẫn đang lăn lội với vấn đề đó của chính mình.
Cuối cùng, gần như tuyệt vọng vì không nhận được lời khuyên hữu
ích, nhà vua lên đường đến thăm một ẩn sĩ thánh thiện sống trên núi cao, nơi tách
biệt với phần còn lại của cuộc sống. Không để danh phận của minh có thể ảnh hưởng
đến việc đưa ra lời khuyên của ẩn sĩ, ông đi như một người bình thường. Khi đến
được nơi ở của vị ẩn sĩ ông hằng ngưỡng mộ, ông thấy người đàn ông thánh thiện
đang cuốc vườn. Ẩn sĩ hầu như không ngắt quãng công việc của mình khi ông lắng
nghe chăm chú lời yêu cầu xin lời khuyên của nhà vua. 'Tôi có hai câu hỏi,' nhà
vua giải thích. 'Tôi nên dành thời gian và tập trung sự chú ý của mình vào
ai?' và 'Những vấn đề nào là quan trọng nhất, và do đó nó nên được giải
quyết trước?'
Ẩn sĩ im lặng lắng nghe và tiếp tục việc cuốc mảnh vườn của mình.
Nhà vua nhận ra rằng ẩn sĩ đang khá mệt mỏi với công việc nặng nhọc
này nên ông đề nghị. ‘Này,’ ông nói, ‘Tôi thấy ông mệt rồi. Đưa tôi cái cuốc và
tôi sẽ giúp ông.’ Vị ẩn sĩ cảm ơn và đưa cho ông cái cuốc rồi ra gốc cây tựa lưng
vào đó ngủ ngon lành
Nhà vua cuốc khu vườn của vị ẩn sĩ trong hai giờ, trước khi đến bên
gốc cây và hỏi lại hai câu hỏi cũ, nhưng vị ẩn sĩ vẫn không trả lời. Thay vào
đó, ông lấy lại cái cuốc từ tay nhà vua và nói: ‘Bây giờ thì đến lượt ông nghỉ
ngơi, tôi sẽ tiếp tục việc cuốc vườn này.’
Nhưng nhà vua từ chối, và ông tiếp tục cuốc cho đến khi mặt trời
lặn. Khi cuối cùng ông đặt cái cuốc xuống, ông nói với vị ẩn sĩ, ‘Tôi đến để
hỏi ông hai câu hỏi. Vì ông không thể, hoặc không muốn trả lời tôi, nên tôi sẽ
về nhà ngay bây giờ.’
Vị ẩn sĩ trả lời, ‘Nhìn kìa, có người đang chạy đến đây. Chúng ta
hãy xem đó là ai.’
Nhà vua quay lại và thấy một người đàn ông to lớn, rây ria lồm xồm,
khuôn mặt đỏ au đang chạy về phía họ, tay ôm chặt vết thương ở bụng. Khi đến
gần nhà vua, anh ta ngã vật xuống đất và ngất đi.
Nhà ẩn sĩ và nhà vua nhanh chóng rửa và băng bó vết thương cho
người đàn ông một cách tốt nhất có thể, và nhà vua băng bó vết thương bằng một trong
những chiếc khăn tay của mình và một trong những chiếc giẻ sạch của nhà ẩn sĩ.
Sau một hồi, máu ngừng chảy từ vết thương, và người đàn ông đã tỉnh lại. Nhà vua
và ẩn sĩ cùng nhau khiêng người đàn ông vào túp lều, đặt anh ta lên giường và
cung cấp cho anh ta nước cùng chút cháo loãng, bữa tối duy nhất của ẩn sỹ. Kiệt sức sau
một ngày làm việc vất vả và đói, nhà vua cũng ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, khi thức dậy, nhà vua thấy người đàn ông bị thương
đang nhìn chằm chằm vào mình. 'Xin hãy tha thứ cho tôi,' anh ta cầu xin nhà
vua.
'Tôi không biết anh,' nhà vua trả lời. 'Tôi không có lý do gì để
cần phải tha thứ cho anh.'
Sau đó, người đàn ông thú nhận, 'Tôi đã thề sẽ trả thù ông vì đã
giết anh trai tôi- một người bất đồng chính kiến. Tôi đã lên kế hoạch ám sát ông
từ nhiều năm. Và khi ông tới đây tôi biết cơ hội của tôi đã tới. Nhưng tôi sẽ không
giết ông ở nhà ẩn sĩ, người mà tôi kính trọng bởi sẽ làm liên lụy đến người nên tôi đã
đợi ông rời khỏi đây để ra tay. Khi không thấy ông rời khỏi đây như dự kiến tôi
đã ra khỏi nơi ẩn náu của mình và bị vệ sĩ của ông phát hiện. Họ đã tấn công tôi. Tôi đã trốn thoát, nhưng tôi sẽ chết vì mất máu nếu ông không
chăm sóc tôi. Tôi muốn giết ông, nhưng ông đã cứu mạng tôi. Từ giờ trở đi, tôi nguyện
sẽ là người bảo vệ trung thành nhất của ông. Xin hãy tha thứ cho tôi.'
Vua nhanh chóng tha thứ cho người đàn ông và hứa sẽ chăm sóc anh
ta cho đến khi sức khỏe của anh ta hồi phục hoàn toàn.
Rời khỏi người đàn ông, vua quay lại với ẩn sĩ, người lại đang cuốc
khu vườn của mình, giống như ngày hôm trước. 'Lần cuối cùng,' ông cầu xin, 'ông
sẽ trả lời hai câu hỏi của tôi chứ? Nếu không, tôi sẽ đi.'
'Nhưng ông đã có câu trả lời của mình,' ẩn sĩ trả lời.
'Tôi không hiểu,' nhà vua đáp lại.
'Hôm qua,' ẩn sĩ giải thích, 'ông đã thương cho sự mệt mỏi của
tôi, và ông đã ở lại đây để giúp tôi cuốc khu vườn này. Nếu ông đi thẳng về
nhà, người bạn của chúng ta ở đây sẽ tấn công ông và có lẽ ông đã chết. Vì vậy,
nhiệm vụ quan trọng nhất là thể hiện lòng trắc ẩn. Sau đó, khi người đàn ông này
xuất hiện ở đây, ông ta cần sự chăm sóc và băng bó vết thương. Nếu ông băn khoăn anh ấy là ai, anh ta đến từ đâu và vi sao anh ta bị thương mà chần chừ việc cứu giúp, anh ta sẽ chết và không bao giờ có thể làm hòa với ông. Vào thời
điểm đó, anh ấy là người quan trọng nhất, và chăm sóc anh ấy là nhiệm vụ quan
trọng nhất.
Vì vậy, câu trả lời cho câu hỏi của ông là: chỉ có một thời
điểm quan trọng, đó là "bây giờ". Và người quan trọng nhất là
người đang đứng trước chúng ta ngay bây giờ. Đấng cao xanh ban cho chúng ta
một cơ hội tại một thời điểm. Người mà ta đang ở cùng bây giờ và nhiệm vụ ngay
trước mắt tôi luôn quan trọng hơn quá khứ hoặc tương lai. Quá khứ đã qua. Tương
lai có thể không bao giờ xảy ra. Hiện tại là hiện thực duy nhất.'
Kể lại một câu chuyện của
Leo Tolstoy
Comments
Post a Comment