Tại sao cần giáo dục lòng biết ơn.
Lòng biết ơn là một đức
tính mạnh mẽ có thể mang lại nhiều lợi ích cho cuộc sống của chúng ta. Đó là
thực hành biết ơn những gì chúng ta có và nhận ra những điều tốt đẹp trong cuộc
sống của chúng ta. Phát triển đức tính này có thể giúp chúng ta có một cuộc
sống trọn vẹn và thỏa mãn hơn. Đó là một đức tính quý giá có thể mang lại lợi
ích cho con cái chúng ta trong mọi giai đoạn của cuộc đời. Chúng ta hãy xem xét
một số lý do tại sao chúng ta nên phát triển đức tính biết ơn.
Cải thiện sức khỏe tinh
thần: Lòng
biết ơn có thể giúp giảm căng thẳng, lo lắng và trầm cảm bằng cách chuyển sự
tập trung của chúng ta từ những gì chúng ta thiếu sang những gì chúng ta có. Nó
khuyến khích chúng ta trân trọng khoảnh khắc hiện tại và những điều tốt đẹp
trong cuộc sống, từ đó giúp tăng cường cảm giác hạnh phúc và khỏe mạnh.
Tăng cường các mối quan
hệ: Khi bày tỏ lòng
biết ơn, chúng ta thể hiện rằng chúng ta đánh giá cao những nỗ lực và đóng góp
của người khác. Điều này có thể cải thiện mối quan hệ của chúng ta bằng cách
khiến người khác cảm thấy có giá trị và được đánh giá cao. Lòng biết ơn cũng
giúp chúng ta dễ dàng tha thứ hơn và nhìn thấy những điều tốt đẹp nhất ở người
khác.
Tăng khả năng phục hồi: Lòng biết ơn giúp
chúng ta kiên cường hơn khi đối mặt với những thử thách trong cuộc sống. Nó cho
phép chúng ta nhìn thấy những khía cạnh tích cực của một tình huống và tìm thấy
ý nghĩa và mục đích trong những thời điểm khó khăn. Điều này giúp chúng ta dễ
dàng vượt qua nghịch cảnh hơn.
Cải thiện thế giới xung
quanh chúng ta: Lòng biết ơn có tính lây lan và thực hành nó có thể truyền
cảm hứng cho người khác để biết ơn nhiều hơn. Điều này tạo ra một vòng xoắn
tích cực của sự đánh giá cao và sự hào phóng có thể lan rộng khắp cộng đồng của
chúng ta và cải thiện thế giới xung quanh chúng ta.
Tăng động lực và năng
suất: Lòng
biết ơn có thể tăng động lực và năng suất của chúng ta bằng cách truyền cảm
hứng cho chúng ta làm việc chăm chỉ hơn và làm được nhiều hơn. Khi tập trung
vào những điều tốt đẹp trong cuộc sống, chúng ta sẽ có nhiều động lực hơn để
đạt được mục tiêu và tạo ra tác động tích cực đến thế giới.
Phát triển đức hạnh và
tính cách tốt đẹp khác: Lòng biết ơn là khía cạnh cơ bản của tính cách tốt và có thể
giúp trẻ phát triển những phẩm chất quan trọng như trung thực, liêm chính và tử
tế.
Tóm lại, phát triển đức
tính biết ơn có thể mang lại nhiều lợi ích cho cuộc sống của chúng ta, bao gồm
cải thiện sức khỏe tinh thần, củng cố các mối quan hệ, tăng khả năng phục hồi,
nâng cao lòng biết ơn, tăng động lực và năng suất. Bằng cách tập trung vào
những điều tốt đẹp trong cuộc sống, chúng ta có thể có một cuộc sống trọn vẹn
và thỏa mãn hơn.
Tại sao lại giáo dục qua những câu chuyện.
Có nhiều cách để giáo
dục lòng biết ơn, tất nhiên là vậy, chúng có thể được truyền tải qua những bài
học đạo đức, được truyền tải qua những tấm gương người tốt, qua những hành động
của chính cha mẹ, anh chị em trong gia đình, qua những nguyên tắc và giá trị
sống của gia đình, trên các phương tiện truyền thông… Tuy thế, thời điểm có thể
giáo dục là quan trọng, cách thức giáo dục cũng quan trọng không kém. Những giá
trị đạo đức thực sự khó tiếp thu thông qua những bài giảng khô cứng, những từ
ngữ sáo rỗng, khó hiểu, đặc biệt với trẻ em, thanh thiếu niên khi hệ ngôn ngữ
của chúng đang dần hoàn thiện.
Tron khi đó, những câu
chuyện giản dị, dễ hiểu và hấp dẫn có thể lôi cuốn trẻ vào một thế giới khác
đầy màu sắc, nhẹ nhàng hơn, ít tính chất nghiêm túc hơn, kích thích trí tưởng
tượng của trẻ và từ đó những thông điệp, những giá trị ẩn chứa trong câu chuyện
có thể thấm vào bên trong tâm trí của trẻ và tạo nên những thay đổi bền vững.
Có một câu nói của Athony de Melo thể hiện rõ nhất tác động của câu chuyện
trong giáo dục là “con đường ngắn nhất đưa sự thật đế trái tim là qua những
câu chuyện”.
Những câu chuyện về lòng biết ơn mà tôi giới thiệu dưới đây phù hợp cho cả người lớn và trẻ nhỏ, cha mẹ và con cái, mọi người có thể đọc cùng nhau. Hãy cùng đồng hành với THÌ THẦM để truyền tải những bài học, nhưng thông điệp, những tấm gương về lòng
biết ơn qua những câu chuyện kể để xây dựng và vun đắp đức tính biết ơn cho mọi
trẻ em, khơi dậy lòng biêt ơn trong mỗi tâm thức của cá nhân kể cả người lớn.
Hãy Click vào Label “BIẾT ƠN” trong blog này, để lại ý kiến của bạn ở mỗi bài
viết, mỗi câu chuyện và chia sẻ nó đến bạn bè, con cái nếu bạn thấy nó hữu ích.
Thitham.blog- Những câu
chuyện nhỏ- những thay đổi lớn- trở nên tốt hơn từ những lời thì thầm yêu
thương.
Câu chuyện số 1: Cách dạy con về lòng biết ơn cực hay từ bà mẹ trẻ.
Một cậu bé 6 tuổi đang
dằn dỗi với mẹ trong bữa ăn vì mẹ cậu không cho cậu xem film hoạt hình trên
điện thoại. Câu bé đẩy những đĩa thức ăn ra xa mình, khoanh tay nhìn mẹ và nói:
"Những thứ này thật tệ, con không thể ăn nổi." Cậu cũng phàn nàn rằng
cậu quá thiệt thòi khi không có điện thoại riêng, đồ chơi điện tử riêng như
những bạn khác. Mẹ cậu ban đầu dỗ dành con trai hãy "ăn hết phần thức ăn
của con rồi ra vườn chơi dưới những tán cây và nghe chim hót” nhưng cậu bé vẫn
tiếp tục dằn dỗi. Bà mẹ dẹp hết thức ăn sang một bên rồi nói: “Con có thể ăn
hoặc không nhưng con sẽ không được chơi điện thoại trong khi ăn. Có lẽ con
không có lòng biết ơn với những gì con có. Và đó cũng là lỗi của mẹ khi không
dạy cho con về điều này”. Nghe đến đó cậu bé hào hứng: “Thế lòng biết ơn là gì
hả mẹ, hãy kể nó cho con nghe đi”. Bà mẹ xoa đầu cậu con nhỏ và nói. “được rồi,
mẹ sẽ kể con nghe một câu chuyện rất ngắn và sau đó ăn hay không là quyền của
con”
Và bà mẹ bắt đầu kể
Có một cậu bé 6 tuổi bị
mù bẩm sinh, tức là cậu sinh ra đã không thể nhìn thấy gì. Cậu không biết bố
mình là ai và mẹ cậu cũng là một phụ nữ mù như thế. Vì vậy gia đình cậu rất
nghèo, không có nhiều thức ăn để ă và tất nhiên cậu không có điện thoại và
nhiều đồ chơi. Hằng ngày cậu bé mù ngồi trên bậc thềm của một tòa nhà với chiếc
mũ ở dưới chân. Cậu để một tấm biển có dòng chữ: “Tôi bị mù, xin hãy
giúp đỡ.”
Những người dân địa
phương và cả du khách đi bộ qua tòa nhà này đôi khi nhìn thấy cậu, họ nhìn thấy
tám biển bên cạnh cậu và có người dừng lại bỏ một vài đồng xu nhỏ vào chiếc mũ.
Cũng có rất nhiều người đi qua nhìn thấy cậu bé và tấm biển lặng lẽ đó nhưng họ
không bỏ gì vào trong mũ của cậu cả. Họ đi qua cậu như đi qua một bốt điện hay
một tảng đá vậy thôi. Có thể họ đã quen như thế hoặc cũng có thể họ vội vã. Cậu
bé thì vẫn thế, lặng lẽ như tấm biển ở cạnh mình. Và mỗi ngày cậu lại trở về
căn phòng trọ với người mẹ mù của mình với những đồng xu ít ỏi chỉ đủ để sinh
sống qua ngày.
Một hôm có một người đàn
ông ăn mặc lịch sự đi ngang qua nơi cậu bé mù ngồi, ông nhìn thấy cậu và tấm
biến. Ông dừng lại, lấy một số đồng xu và bỏ vào trong mũ cho cậu. Và ông nhận
thấy dù đã xế chiều nhưng số tiền trong chiếc mũ quá ít ỏi. Ông nhìn cậu bé hồi
lâu rồi sau đó ông lấy tấm biển, xoay nó lại và viết vài chữ. Sau đó, ông đặt
lại tấm biển vào bên cạnh cậu bé để bất cứ ai đi ngang qua đều có thể nhìn
thấy những từ mới.
Và điều kỳ diệu đã xảy
ra, từ khi có dòng chữ mới hầu như những người đi qua đây nhìn thấy cậu bé và
tấm biển đều dừng lại và bỏ tiền vào trong chiếc mũ. Và thậm chí nhiều người
còn bỏ vào đó cả những đồng tiền có mệnh giá lớn hơn. Chẳng mấy chốc chiếc mũ
bắt đầu đầy. Ngày hôm đó cậu bé có được số tiền nhiều nhất từ trước đến nay.
Chiều hôm sau đó, người
đã thay chữ trên tấm biển quay lại xem mọi chuyện thế nào. Cậu bé nhận ra bước
chân của ông nên hỏi: “Có phải ông là người đã thay biển hiệu hôm qua cho cháu
không? Cháu đã nhận được sự giúp đỡ của nhiều người nhất từ trước tới nay. Tạ
ơn ông và cháu muốn biết ông đã viết gì lên tấm biển?
- Ông ấy đã viết gì lên
tấm biển hả mẹ, tại sao dòng chữ đó lại có sức mạnh kỳ diệu thế- cậu bé háo hức
đến mức cắt ngang lời mẹ. Con muốn biết dòng chữ đó.
- Ông ấy chỉ viết lại sự
thật như tấm biển cũ thôi, nhưng theo cách khác. Người mẹ mỉm cười. Thay vì
dòng chữ “Tôi bị mù, xin hãy giúp đỡ.” Ông ấy đã viêt lại
là “Hôm nay là một ngày đẹp trời nhưng tôi không thể nhìn thấy được”.
- Vẫn là nội dung giống
nhau mẹ ơi, nhưng sao hiệu quả lại khác, con chưa hiểu. Cậu bé băn khoăn.
- Đúng thế, tấm biển vẫn
nói rằng sự thật là cậu bé bị mù. Nhưng tấm biển ban đầu chỉ khiến người ta
thương hại cậu bé, và họ có thể hành động, có thể không. Nhưng tấm biển thứ hai
đã làm cho mọi người nhận ra rằng họ thật may mắn biết bao. Họ được ban cho đôi
mắt để nhìn, đôi chân để đi, công việc để kiếm tiền, gia đình để chăm sóc, nhà
để về... trong khi cậu bé hoàn toàn không có điều đó. Vì thế họ cảm thấy biết
ơn cuộc sống đã cho họ những điều lớn lao như thế. Họ thấy trân trọng những gì
họ đang có hơn. Họ cảm thấy mình cần phải biết ơn, thực sự biết ơn về những
điều vô cùng to lớn đó. Họ cần phải trả ơn cho những ân điển mà mình có được.
Và họ để lại những đồng tiền vào mũ của cậu bé như là cách để trả ơn cuộc đời
vì những gì họ đang có. Đó không phải vì lòng thương hại cậu bé, đó là vì họ
chợt nhận ra học cần biết ơn vì những gì họ có.
Cậu bé im lặng thật lâu
rồi nắm tay mẹ: "Con hiểu rồi mẹ ơi, con cần biết ơn vì con có thức ăn để
ăn, có mắt đẻ nhìn, có nhà để ở, có đồ chơi để chơi, có mẹ nữa… vì thế con cần
trân trọng và tri ơn vì điều đó. Con thật chưa ngoan vì đã không làm thế…"
Bà mẹ xoa đầu cậu bé âu
yếm nói: “con không có lỗi, chỉ vì con chưa biết thôi. Và thậm chí nhiều người
lớn đôi khi cũng lãng quên điều đó. Quan trọng là khi biết rồi hãy nhớ và thực
hiện mỗi ngày”
- Vâng ạ. Cậu bé vui vẻ
trả lời và chạy lại bàn ăn ăn nốt bữa ăn một cách ngon lành để còn có thể ra
vườn nơi hứa hẹn rất nhiều niềm vui.
Bài học từ câu chuyện.
Một câu chuyện phù hợp
luôn là một cách hữu hiệu để dạy trẻ ngay cả những điều dường như khó dạy ví dụ
như lòng biết ơn.
Chúng ta đôi lúc hay
trách con cái chúng ta vô ơn, nhưng đã bao giờ chúng ta tự hỏi, chúng ta đã
dạy cho chúng chưa? Chúng ta dạy như thế nào? Chúng ta đã làm gương cho chúng
về những điều chúng ta mong muốn chúng có chưa?
Chúng ta có rất nhiều lý
do để đổ lỗi cho việc đó.
Chúng ta không dạy được
hoặc không thể thể hiện được lòng biết ơn vì cuộc sống hằng ngày khó khăn quá.
Tất nhiên, khi cuộc sống của bạn dường như đầy rẫy những rắc rối, thật khó để
duy trì thái độ biết ơn phải không? Tất cả những gì chúng ta thấy chỉ là những
vấn đề của mình, giống như một đám mây bão đen kịt phủ bóng tối lên cuộc đời
chúng ta. Chúng ta không thể nhìn xa hơn những vấ đề của mình để thấy rằng
chúng ta vẫn có nhiều thứ và những vấn đề đó chỉ là thử thách và chúng ta cần
biết ơn những gì ta đang có và biết ơn cả những thử thách đó.
Và những lúc mà mọi thứ
dường như diễn ra suôn sẻ? Chúng ta cũng thường coi những khoảnh khắc quý giá
này là điều đương nhiên phải không? Bị cuốn vào niềm hạnh phúc, thoải mái và
quen thuộc với tất cả những điều đó, chúng ta có thể đơn giản quên mất lòng
biết ơn. Hãy nhớ rằng chúng ta đã nhận được ân sủng để có được những khoảnh
khắc quý giá đó.
Hãy luôn nhớ đến nó,
thực hành nó không chỉ cho người khác mà để là tấm gương cho con cái chúng ta
vì lòng biết ơn của con như thế nào cũng sẽ là thước đo cuộc chất lượng cuộc
sống của chúng ta sau này
Câu chuyện số 2. Di chúc của ông lão cô đơn.
Tại một bản nhỏ bé thuộc
miền trung du phía bắc có một ông già cô đơn. Ông sống một mình cô độc
trong một căn nhà gỗ nhỏ luôn luôn mở cho tất cả mọi người. Mọi người nói
ngày trước ông có người mẹ bệnh tật nên dành cả thanh xuân để chăm sóc mẹ và ở
vậy không lập gia đình sau khi mẹ qua đời. Ông là một người hiền lành, dễ gần
và rất yêu trẻ con.
Nhiều thế hệ trẻ em lớn
lên cùng những trò chơi do ông bày cho chúng cũng như những câu chuyện chứa
đựng bài học cuộc sống mà ông kể. Ông luôn là người đầu tiên đến giúp đỡ nếu có
ai đó gặp khó khăn. Ông dạy trẻ em cách săn bắt các con thú nhỏ, câu cá ở sông,
bẫy chim trong rừng, cũng như các kỹ năng sinh tồn như bơi lội, vượt suối, tạo
lửa, xoa đuổi thú hoang. Ông còn dạy lũ trẻ cách chơi với nhau, đoàn kết, hợp
tác cũng như giải quyết các xung đột, bất đồng trong mối quan hệ bạn bè. Ông là
người bạn lớn, người anh, người chú, người ông của nhiều thế hệ và mọi người
đều rất yêu quý ông.
Rồi đến một ngày kia,
người ta phát hiện ra một mỏ kim loại rất có giá trị ở khu đất mà bản ông sinh
sống. Chẳng mấy chốc, đường xá được mở mang, những doanh nghiệp đổ về đây,
những doanh nhân lớn khắp mọi nơi kéo về tiếp cận dân làng để mua
đất. Lô đất nơi ông già có căn nhà gỗ lại là nơi có trữ lượng lớn
nhất và có vị trí quan trọng nhất của dự án. Họ muốn mua đất của ông và
phá dỡ căn nhà gỗ của ông để họ có thể bắt đầu khai thác.
Nhưng ông già không hiểu
về tiền bạc, ông không cần đến chúng và lời đề nghị của họ chẳng có ý nghĩa gì
với ông. Tất cả những gì ông muốn là một căn nhà gỗ nhỏ của riêng mình, ngay
trong rừng, nơi ông vẫn luôn sống.
Những doanh nhân trở nên
thất vọng. Rốt cuộc, một hoạt động khai thác lớn có nguy cơ không thể thực hiện
được ở đây, và lợi nhuận khổng lồ từ việc khai thác sẽ bị ảnh hưởng. Và cũng vì
thế khi ông già từ chối nghe lời đề nghị của họ, họ bắt đầu đe dọa ông. Những
người hàng xóm của ông, những người trước kia luôn là bạn của ông, yêu quý ông
giờ quay sang đối đầu với ông già cứng đầu này. Theo họ, ông chính là vật cản
của sự thịnh vượng đến từ sự may mắn của vùng đất này. Và cuối cùng, chính họ
đã trở thành kẻ thù của ông. Những người sốt ruột nhất và có thể có lợi nhất từ
dự án khai khoáng đã đe dọa ông bằng những lời lẽ đáng sợ một cách không do dự,
'Nếu ông không rời khỏi nơi này trước khi mặt trời lặn, chúng tôi sẽ đến và ông
sẽ biến mất vĩnh viễn khỏi đây.'
Người duy nhất còn quan
tâm đến ông già là vị sư già trong ngôi chùa nhỏ ở đỉnh núi hẻo lánh của bản.
Vị tu sĩ phật giáo này đã nhìn thấy những gì đang diễn ra và quyết định phải
làm gì đó.
Và khi mặt trời lặn
những người đe dọa kia kéo đến trong khi ông già vẫn còn cố thủ trong ngôi nhà
gỗ tồi tàn của mình. Tuy nhiên, trong khi đó, vị sư già đã lặng lẽ bí mật vào
trong đó. Và khi đám đông cuồng nộ kia ào đến đập cửa để quyết đuổi ông lão ra
khỏi căn nhà hoặc sẽ cho ông đăng xuất (như lời họ nói) thì vị sư già
bước ra khỏi cửa và khẽ nói với họ.
'Thưa dân làng, hỡi
những người bạn! Ông lão này nhận ra rằng ông ấy sắp chết, và ông ấy đã yêu cầu
tôi ra đây thay mặt ông ấy và đọc cho các bạn nghe di chúc cuối cùng của ông
ấy.'
Những kẻ tấn công im
lặng và chờ đợi một cách sốt ruột khi nhà sư mở một mảnh giấy và bắt đầu đọc:
Những người bạn yêu quí nhất đời tôi!
Tôi sắp phải ra đi và
tôi muốn để lại cho các bạn những gì tôi có.
Tôi để lại cần câu của
mình cho anh, Anh Hưng mèo, vì tôi nhớ con cá rô đầu tiên anh từng câu được
bằng cần câu đó khi anh mới bảy tuổi.
‘Tôi để lại khẩu sung
hơi tiệp khắc này của tôi cho Hùng chim, vì tôi nhớ cách tôi dạy anh bắn bằng
nó.
‘Tôi để lại chiếc sáo
trúc bọc bạc của tôi cho anh Huy sáo, để anh không quên tôi đã dạy anh thổi nó
và những giai điệu chúng ta từng chơi vào những buổi tối mùa hè.
‘Tôi để lại con
dao quắm chuôi ngà voi cho anh Lâm để anh nhớ mãi những ngày tôi dạy
anh đi rừng, cách nhận biết cây có độc, cây cầm máu cũng như những thứ lá trị
nọc độc cho từng loại rắn ở vùng này.
‘Tôi để lại đôi bốt da
của tôi cho anh, Phong, vì anh từng nghịch dây giày khi chúng ta chuẩn bị đi bộ
đường dài cùng nhau.’
“Tôi để lại toàn bộ
những cuốn chuyện đạo đức, trí tuệ, khoa học cho anh Trí để anh không quên
những câu chuyện, những bài học tôi đã dạy cho anh.
Nếu khi tôi chết đi,
mảnh đất này được bán cho những nhà khai khoáng, toàn bộ số tiền đó tôi muốn
dân làng dùng nó để mua một mảnh đất khác dù nhỏ ở cuối bản của ta, để sau này
con cái các bạn có chỗ để tìm về hoặc các bạn có thể có chỗ để mà vùi tấm thân
trên mảnh đất quê hương.
Từng món một, số ít đồ
vật mà ông già sở hữu đều được trao tặng cho người mà chúng có ý nghĩa nhất.
Và từng món một, những
kẻ định tấn công ông – Huy, Hùng, Hưng, Phong, Lâm, và tất cả những người khác
– cúi đầu và đi về nhà trong sự im lặng của màn đêm.
Câu chuyện số 3. Ông lão làm vườn và vị doanh nhân.
Có một vị doanh nhân rất
giầu có, một lần về nông thôn để tìm kiếm cơ hội đầu cơ, ông ta phát hiện ra
môt khu vườn cực kỳ rộng lớn ở vị trí bây giờ thì hẻo lánh nhưng tương lai có
thể rất sầm uất. Ông ta muốn mua bằng được khu vườn này. Ngày nọ, ông ta cùng
các nhân viên của mình mang theo rất nhiều tiền và tìm đến khu vườn. Cả khu
vườn lớn chỉ duy nhất có một ông lão đang cặm cụi trồng những cây nhỏ bé. Vị
doanh nhìn thấy vậy ngay lập tức nghĩ việc mua vườn chắc sẽ rất dễ dàng. Vị
doanh nhân đến bên ông cụ, chào và hỏi:
- Chào ông, ông là người
làm công hay là chủ của khu vườn này?
Người làm vườn vẫn tiếp
tục công việc chỉ ngẩng lên và trả lời.
- Tôi không phải là
người làm công. Khu vườn này tôi được tổ tiên để lại cho mình.
- Một khu vườn rộng
nhưng ít giá trị vì nó khá hẻo lánh- vị doanh nhân chép miệng. Ông đang trồng
những cây gì vậy?
- À, đó là những cây óc
chó, tôi đang trồng những cây óc chó nhỏ nhỏ cho góc vườn này
Vị doanh nhân nghe thấy
vậy phá lên cười.
- Cây óc chó sao? Tôi
không làm nông nhưng tôi biết óc chó phải mất 30 năm sau mới cho trái. Ông nghĩ
mình sẽ sống được đến lúc đó để ăn trái do ông trồng ư??
Ông lão chủ vườn thậm
chí còn không để ý đến sự khiêu khích của vị doanh nhân. Ông vẫn cặm cụi với
công việc của mình
- Có lẽ tuổi tác đã
khiến ông không còn khôn ngoan nữa- Vị doanh nhân tiếp tục. Chắc ông có nghe
đến câu tục ngữ dân gian của dân ta chứ “Trẻ trồng na, già trồng chuối”. Ở tuổi
ông nếu khôn ngoan có lẽ là trồng rau hoặc cùng lắm là trồng chuối để có thể
được hưởng ngay những thành quả của mình.
Người làm vườn già nói
ngưng tay, đứng dậy và nói với vị doanh nhân:
- Có lẽ tôi không khôn
như ngài thưa đại gia, nhưng tôi luôn nhớ, tôi đã ăn nhiều trái cây do người
khác trồng nên phải trồng cây cho người khác hưởng. Đó là lòng biết ơn tối
thiểu mà mỗi người bình thường cần nhớ. Trồng cây mà chỉ để tự mình ăn quả là
ích kỷ.
Vị doanh nhân cúi đầu
nghe câu trả lời của người làm vườn. Nhiều điều định nói ông ta không nói nữa.
Ông lặng lẽ ra hiệu cho nhân viên cùng mình rời khỏi đây. Ông ta biết, với
những người có lòng biết ơn như vậy, họ đủ trí tuệ và sức mạnh để chống lại mọi
cám dỗ tức thời nào. Và vì thế sẽ không bao giờ ông ta mua được khu vườn này
khi ông lão làm vườn ấy còn sống.
Một vài suy nghĩ:
Có thể bạn không nghĩ
lòng biết ơn có mối liên hệ như thế nào với sự không ngoan, thì câu chuyện này
cho bạn thấy điều đó. Khi chúng ta có lòng biết ơn, chúng ta sẽ dễ dàng vượt
qua những cám dỗ vật chất trước mắt, có cái nhìn xa và rộng, không bị sự ích kỷ
che mờ lý trí và cảm xúc tốt đẹp và vì thế không kẻ nào có thể dùng lợi ích để
đánh lừa ta.
Câu chuyện só 4. Bài học về lòng biết ơn từ bài tập về nhà của con
Anh ấy là người đàn ông tốt. Anh ấy đã từng là người lãng mạn, nhẹ nhàng, hài hước và hơn hết đã từng có hoài bão lớn. Rồi anh ấy có gia đình, một mình lập nghiệp nơi thành phố xa lạ này. Cuộc sống hằng ngày với những căng thẳng của một người bố nhập cư trẻ trong thời kỳ kinh tế suy thoái khiến anh thay đổi quá nhiều. Những rắc rối về công việc, những gánh nặng về chi phí học hành, sinh hoạt cho một gia đình, những nghĩa vụ đóng góp cho những công việc của họ hàng ở quê cũ với tư cách là người thành đạt xa quê, những nghĩa vụ chưa làm trọn vẹn với bố mẹ ở xa, tất cả khiến anh thường xuyên cáu kỉnh và căng thẳng.
Những điều trước đây anh
nghĩ là vụn vặt thường nhật ấy quả thật đã bòn rút quá nhiều sức lực cũng như
năng lượng tích cực trong anh. Mỗi khi về nhà anh thường xuyên bực tức, mắng mỏ
con cái và thường cãi vã với vợ về vấn đề này hay vấn đề khác mặc dù với anh,
họ là tất cả những gì anh yêu thương và trân trọng nhất. Đôi khi thoáng nghĩ
lại những hành vi xấu vô cớ của mình anh lại chặc lưỡi: mình cũng chỉ vì gia
đình mà thôi
Một ngày nọ, con trai
nhỏ của anh chạy sang phòng anh khi anh còn đang bù đầu với công việc làm thêm
buổi tối: “Bố ơi bố giúp con làm bài tập về nhà này với ạ.”
Đang bù đầu với công
việc làm thêm sau cả ngày vất vả với công việc trên công ty anh cáu gắt gạt tay
con trai và mắng nó “đừng làm phiền bố nữa, ra chỗ khác cho bố làm việc, hãy tự
làm bài tập của mình”. Nhưng sau đó, khi cơn giận của anh đã nguôi ngoai, anh
vào phòng con trai và thấy con trai mình đang ngủ trên sàn, trên tay cầm bản
sao bài tập về nhà.
Anh gỡ tờ giấy ra khỏi
tay con định bế nó lên giường ngủ, như một thói quen anh lướt nhìn vào tờ giấy
và anh thấy tên bài tập về nhà.
Đó là – Hãy kể
về những điều mà lúc đầu chúng ta không thích nhưng sau đó nhận ra rằng ta phải
biết ơn chúng vì chúng tốt cho ta…
Ái chà- anh nghĩ- đó là
một đề tài thú vị. Vì tò mò, anh bắt đầu đọc những gì con mình viết:
Con trai anh đã viết như
sau.
Em biết ơn về kỳ thi
cuối kỳ của mình dù lúc đầu nó làm em phải học thật nhiều nhưng sau đó là những
ngày em được nghỉ học và thoải mái vui chơi.
Em biết ơn những loại
thuốc có vị khó chịu, vì lúc đầu chúng có vị đắng nhưng lại chữa khỏi bệnh cho
em.
Em biết ơn chiếc đồng hồ
báo thức đã làm em khó chịu, đôi khi phá cả giấc mơ đang đẹp của em nhưng nó
vẫn đánh thức em mỗi sáng và nói với em rằng em vẫn còn sống, hãy học tập và
làm việc để biến những giấc mơ kia thành hiện thực
Em biết ơn cuộc đời vì
đã trao cho em người bố của em, người bố tốt, dù đôi lúc bố mắng mỏ em khiến em
cảm thấy rất buồn nhưng sau đó bố lại mang đồ chơi cho em, mua cho em ăn đồ ăn
ngon, và đôi lúc còn đưa em đi dạo.
Em cũng biết ơn những
lời mắng mỏ của bố em, cả những lần bố em từ chối làm hộ em bài tập hay công
việc dù lúc đó em rất buốn nhưng sau đó em đã cố gắng hơn và đã có thể tự làm
những việc của mình. Em đã hiểu ra rằng ai cũng phải hoàn thành công việc của
chính mình, đó là tách nhiệm và cũng là niềm vui…
Sau khi đọc bài tập về
nhà cho con trai, những dòng chữ con viết cứ quay đi quay lại trong đầu người
cha. Người đàn ông nhận ra điều gì đó.
Anh ngồi xuống một lúc
và bắt đầu suy nghĩ về những rắc rối của mình.
Mình phải gánh mọi chi
phí cho ngôi nhà, điều đó có nghĩa là mình có một ngôi nhà và nhờ ơn cuộc sống,
mình ở vị thế tốt hơn những người thậm chí không có nhà.
Mình phải gánh trách
nhiệm cho cả gia đình nghĩa là mình có gia đình, có vợ con và nhờ ơn cuộc đời,
mình may mắn hơn những người không có gia đình và cô đơn trên đời này.
Bạn bè, người thân, họ
hàng, làng xóm còn nhớ đến trách nhiệm của mình, nghĩa là mình có vị trí ở
trong đó và có người ủng hộ mình khi vui buồn.
Mình còn có cha mẹ, mình
còn có trách nhiệm chưa hoàn thành, đó là mình còn có giá trị, mình còn phúc và
mình còn được cuộc đời giữ lại ở dương gian để hoàn thành nó…
Cảm ơn con trai, cảm ơn
gia đình và cảm ơn tất cả mọi người, cảm ơn cuộc sống này rất nhiều, mọi người
đã cho tôi tất cả mọi thứ. Tôi rất xin lỗi, tôi đã không nhận diễm phúc mà cuộc
sống đã dành cho tôi.
Nghĩ đến đây, mọi muộn
phiền, lo lắng của anh đều biến mất. Suy nghĩ của anh đã thay đổi. Anh nhẹ
nhàng hôn lên trán cậu, đặt cậu xuống giường và trở lại với công việc của mình
với một tâm thế mới.
Bài học cuộc sống từ câu
chuyện:
Bất kỳ người nào dù là ai thì đều có những rắc rối của riêng họ. Dù rắc rối nào đang ở trước mắt, nếu chúng ta cứ nhìn chúng với quan điểm tiêu cực thì chúng ta sẽ luôn cáu kỉnh, buồn bực và mất tinh thần. Nhưng ngay khi chúng ta nhìn tình huống tương tự từ quan điểm tích cực, quan điểm, suy nghĩ của chúng ta sẽ thay đổi hoàn toàn cách sống của chúng ta. Và nó sẽ thay đổi số phận của ta. Hãy biết ơn và hài lòng với những gì mình đang có.
Câu chuyện số 5. Con chó và khúc xương.
Ngày xửa ngày xưa, có
một con chó đi lạc ở một thị trấn nhỏ. Một ngày nọ, con chó lấy được một
khúc xương đầy thịt từ cửa hàng bán thịt. Quá phấn khích, nó ngoạm vội lấy khúc
xương, chạy một mạch và tìm một nơi vắng vẻ để thoải mái tận hưởng.
Nó chạy đến bờ sông gần
đó để một mình thưởng thức khúc xương. Khi đang nhai khúc xương, nó tình cờ
nhìn xuống sông. Nó nhì thấy một con chó với một khúc xương đầy thịt khác. Thực
ra đó là hình ảnh phản chiếu của chính nó trên sông.
Con chó tham lam cũng
muốn giật cục xương đó từ con chó trên mặt sông. Vì vậy, nó mở miệng, sủa dữ
dội cùng vẻ mặt dữ tợn nhất nhằm vào hình ảnh phản chiếu của chính mình, hy
vọng bằng cách đó nó sẽ làm cho con chó kia sợ hãi mà bỏ khúc xương để chạy
trốn. Khi đó nó sẽ lấy được khúc xương đầy thịt kia. Nhưng than ôi! Khi vừa mở
miệng, khúc xương rơi từ miệng nó xuống sông tạo thành tiếng “bõm” và nước bắn
tung tóe. Tất cả, con chó và khúc xương kai cũng tan theo tiếng “bõm” cùng với
mặt nước xao động.
Con chó ngẩn người, cứ
thế nhìn xuống dòng sông và tiếc nuối khúc xương của mình cho đến tận tối khuya
nó mới bò về với cái bụng rỗng.
Bài học đạo đức từ câu
chuyện
Lòng tham làm ta mờ mắt,
ta không phân biệt được đâu là thật, đau là giả, đau chỉ là ảo ảnh. Và vì lẽ đó
ta thường bỏ đi cái thật mà mình đang có để đi tìm, đi tranh dành cái ảo ảnh
không có thực trong đời. Và ta mất tất cả.
Hãy hài lòng, quý trọng
và biết ơn cái mà mình đang có, đó mới là hạnh phúc thực
Câu chuyện số 6: Con ngỗng đẻ trứng vàng- chuyện dành cho trẻ mẫu giáo và tiểu học.
Ngày xửa ngày xưa, ở một ngôi làng nọ có một người nông dân nghèo sống cùng vợ. Đó là một người nông dân chăm chỉ và tốt bụng. Một hôm ông đi ra đồng mò cua bắt ốc bất ngờ thấy một con ngỗng đang bị một con cá sấu tấn công. Ông liền lấy gậy gộc đánh đuổi con cá sấu để cứu con ngỗng. Khi ngỗng được cứu nó biết ơn ông và ngỏ ý muốn về nhà ông ở. Ông nông dân đồng ý đưa ngỗng về chăm sóc vết thương cho nó và định rằng sẽ thả nó ra khi nó khỏe mạnh trở lại.
Sáng hôm sau, người nông dân đến ông nông dân mang thức ăn ra chỗ ngỗng nằm và kiểm tra xem ngỗng đã khỏe chưa. Trước sự ngạc nhiên của ông, con ngỗng đã đẻ một quả trứng vàng. Ngỗng còn nói với người nông dân mỗi ngày sẽ đẻ cho ông một quả trứng vàng để trả ơn cứu mạng đến bao giờ ông trở nên giầu có mới thôi. Người nông dân đi vào thị trấn và bán quả trứng vàng với giá hời và kiếm được rất nhiều tiền. Khi người nông dân bắt đầu ngày càng giàu hơn nhờ bán vàng, anh ta cũng trở nên tham lam hơn.
Một ngày nọ, khi vợ chồng người nông dân đang nói chuyện thì vợ ông nói: “Mỗi ngày ngỗng chỉ đẻ một quả trứng bé thế bao giờ ta mới giàu được. Chúng ta già rồi, cứ thế này thì sẽ chết trước khi trở nên giầu có mất thôi. Chi bằng hãy lấy hết số trứng trong con ngỗng thì chúng ta sẽ giàu nhanh hơn”.
Người nông dân nói: “Bà nói đúng, chúng ta sẽ không phải đợi con ngỗng đẻ trứng mỗi ngày”.
Vì vậy, cặp đôi này quyết định mổ con ngỗng ra và lấy mỏ vàng bên trong con ngỗng cùng một lúc.
Ngày hôm sau, họ đến tổ và giết con ngỗng rồi mổ bụng nó ra và phát hiện ra rằng nó cũng giống như mọi con ngỗng khác, không có quả trứng vàng nào bên trong mình. Khi vừa thả con ngỗng ra, vết mổ lập tức lành lại, con ngỗng bay lên mái nhà và nói vọng xuống. “Ta là ngỗng thần, ta đã cho vợ chồng ngươi nhiều thứ vì cảm kích lòng tốt của các ngươi, nhưng vợ chồng ngươi đã không biết ơn còn sinh lòng tham lam và còn độc ác nữa. Vì thế tất cả của cải của vợ chồng ngươi sẽ theo ta mà rời đi”
Nói rồi con ngỗng thần bay về phía mặt trời rồi mất hút. Của cải trong nhà đôi vợ chồng cũng không cánh mà bay. Giờ đây, vợ chồng người nông dân lại trở về với cuộc sống nghèo nàn ngày xưa.
Bài học đạo đức từ câu chuyện
Người lương thiện tốt bụng sẽ được nhận may mắn, nhưng nếu học quá tham lam và độc ác nữa họ sẽ mất tất cả
Hãy thiện lương, hài lòng với những gì mình đang có, biết ơn về những gì cuộc sống cho chúng ta, khi đó ta sẽ được hạnh phúc
Comments
Post a Comment