Ở một mức độ nào đó, nhiều
hay ít, tất cả chúng ta đều sống không đúng với danh tính của mình, cái thực sự
là chúng ta. Đó có thể là chúng ta không nhận thức đúng về danh tính, nhầm lẫn
danh tính, nhưng cũng có thể là chúng ta không chấp nhận danh tính thực sự của
mình. Đó là khi ở
một mức độ nào đó, chúng ta sống trong sự phủ nhận, tự lừa dối bản thân về việc
mình là ai,
mình có gì và thực sự mình đang làm gì. Vì
vậy, câu hỏi không chỉ là liệu bạn có đang tự lừa dối mình hay không mà còn là nó
ảnh hưởng đến cuộc sống của bạn đến mức nào và như thế nào.
Những câu chuyện mà
thitham.blog giới thiệu sau đây sẽ khiến bạn nhận ra những điều đó, những sự tự
lừa dối, ảo tưởng và ảnh hưởng của nó đến đời sống của bạn, đặc biệt nó cản trở
đế sự phát triển cá nhân bạn như thế nào. Điều đó có thể gây ra những sự đớn đau
cho bạn, nhưng đó là sự đớn đau cần thiết để tỉnh cơn mê và đón chào ánh sáng của
sự thức tỉnh, của cuộc sống mới.
Những câu chuyện này cũng
thích hợp để bạn có thể kể cho con bạn, đọc cùng con bạn hay giới thiệu để con bạn
đọc nó. Đó là những liều thuốc đắng nhưng cần thiết, đặc biệt với thanh thiếu
niên, những người đang trong quá trình hình thành danh tính và có nguy cơ ảo tưởng
và nhầm lẫn danh tính cao nhất
Mời các bạn đọc, hãy để lại ý kiến của bạn về chủ đề này, chia sẻ nó nếu bạn thấy hữu ích. Mỗi lượt chia sẻ hay bình luận của bạn là một sự khích lệ cho tôi để có thể làm tốt hơn nữa.
Câu chuyện số 1. Ta không thể là kẻ thất bại.
Một lần nọ, có hai người
ăn xin ngồi tựa lưng vào gốc cây xà cừ già nhìn xuống dòng sông tô lịch hôi
hám. Họ thực sự mệt mỏi sau một này lang thang khắp ngang cùng ngõ hẻm, từ cổng
trung tâm thương mại sang trọng đến các quán nhậu bình dân, từ cổng trường học
đến bến xe. Một anh chàng mải mê kiểm đếm những gì đã xin được còn anh còn lại
thì ngả lưng vào gốc cây, buông thõng hai tay mệt mỏi và chán nản. Anh ta than
thở với bạn mình bằng một giọng ảo não trong khi còn không buồn nhìn vào bạn
mình. “cuộc sống ngày càng khó khăn, công việc ăn xin này đúng là một cực hình.
Tôi tự hỏi mình đã được những gì sau những đêm trên ghế đá công viên hay trên
vỉa hè lạnh giá; lê lết khắp nơi, luôn lẩn tránh cảnh sát; bị đuổi từ thị trấn
này sang thị trấn khác và tự hỏi bữa ăn tiếp theo của mình sẽ đến từ đâu; lang
thang khắp nơi không mong muốn, bị đồng loại khinh miệt…”
Giọng anh ta nhỏ dần khi
anh ta thở dài nặng nề.
- Chà, sao bạn cứ than
thở mãi thế- người ăn xin thứ hai nói. Nếu đó là điều bạn cảm thấy, tại sao bạn
không đi tìm cho mình một công việc nào đó khác đi?”
Người ăn mày đầu tiên
ngồi bật dậy, nhìn anh bạn ăn mày của mình rồi nghiêm khắc nói.
- Cái gì! Anh bảo tôi bỏ
nghề sao? Anh bảo tôi chuyển nghề khác và thừa nhận với thế giới rằng tôi là kẻ
thất bại sao?” người ăn xin đầu tiên nói- Thật là một sự hèn nhát, điều đó
không phải là tính cách của tôi.
Bài học cuộc sống từ câu
chuyện.
Bạn có thể cười lớn vì
người ăn mày này, nhưng hãy khoan, hãy nhìn lại những người xung quanh bạn và
có thể là chính bạn. Bạn có thấy họ than thở về công việc của mình không? Vất
vả, độc hại, nguy hiểm, không nhận được sự đánh giá cao, lương thấp và có khi
là bị khinh thường. Nhưng vì lý do tương tự như người ăn mày nói trên, nhiều
người đã chọn sai nghề nhưng không muốn thay đổi nó vì cảm thấy người khác sẽ
coi họ là kẻ thất bại. Và cứ thế họ bám giữ nó và tiếp tục chán nản, phàn nàn…
Nếu,
giống như anh chàng trong câu chuyện đùa, bạn là nô lệ cho sự ảo tưởng của mình
và tin tưởng một cách sai lầm rằng bạn đã đạt được vị trí mình mong muốn, điều
đó có thể đang cản trở sự phát triển cá nhân của bạn. Vì vậy, hãy thách thức
nhận thức của bạn. Hãy cố gắng nhìn nhận cuộc sống của bạn như nó thực sự là
như thế nào - và sau đó học cách chấp nhận nó. . . hoặc thay đổi nó.
Câu chuyện số 2. Chàng nghệ sỹ xiếc voi.
Một
diễn viên xiếc thất nghiệp đến phòng khám của bác sĩ.
“Anh muốn khám gì?”
bác sĩ hỏi.
Người
đàn ông xắn tay áo lên và cho anh ta xem một những tổn thương khủng
khiếp bao phủ toàn bộ cánh tay, từ nách đến đầu
ngón tay. "Ồ!" bác sỹ nói. “tại sao anh lại có thể bị viêm da khủng khiếp
đến như vậy?”
“Ồ, thưa bác
sĩ, tôi có việc làm ở rạp xiếc. Chuyên môn của tôi là xiếc thú, cụ thể là voi.
Ngoài công việc chính ra, mỗi tuần tôi phải dọn
chuồng voi 6 ngày, mỗi ngày 8 tiếng. Vì thế nên tôi thường phải tiếp xúc
với phân voi, có những lúc phân ngập đến mắt cá chân. Và
nếu điều đó vẫn chưa đủ tệ, đôi khi voi bị táo bón và tôi phải thụt tháo cho chúng. Bác
sỹ biết rồi đấy, cánh tay tôi thường phải nằm sâu trong hậu môn của nó có khi
đến tận nách”, người đàn ông trả lời. “Đó là lý do tôi
bị viêm nhiễm thế này.”
“Đó
là một công việc khủng khiếp!” bác sĩ nói. “Vì Chúa, tại sao bạn không tìm công
việc khác?”
"Cái
gì? Anh
nghĩ tôi phải từ bỏ sân khấu xiếc, từ bỏ nghiệp diễn của tôi ư. Không đời nào,
nghệ sỹ xiếc là niềm đam mê, là cuộc đời của tôi!
Bài học cuộc sống từ câu
chuyện.
Bạn có thấy hình ảnh mình
trong người “nghệ sỹ xiếc thú” kia không? Chắc chắn là không rồi, nghệ sỹ xiếc
voi giờ hiếm lắm. Nhưng có thể bạn cũng đang hót phân ngựa và tự lừa dối mình rằng
ta đang là một kỵ binh.
Bạn có đang làm công việc
khó khăn, vất vả, không được ghi nhận thành quả, chịu nhiều áp lực, lương thấp
và không xứng đáng với năg lực của bạn không? Bạn có phàn nàn về điều đó không?
Nhưng bạn vẫn bám trụ với nó đến tận bây giờ và có lẽ đến hết cuộc đời nghề
nghiệp của bạn. Lý do để bạn bấu víu lấy nó, bám trụ ở đó là bởi đó là công việc
cao quý, được tôn vinh, không thế mà quốc tế có ngày tôn vinh nó, đất nước có cả
một ngày để ghi nhớ nó, nó gian khổ, vất vả nhưng nếu ai cũng chọn việc nhẹ nhàng,
gian khổ sẽ dành phần ai??? Và đó là tất cả lý do để bạn không từ bỏ, tiếp tục
chịu đựng và tiếp tục phàn nàn…
Nếu,
giống như anh chàng trong câu chuyện đùa, bạn là nô lệ cho sự ảo tưởng của mình
và tin tưởng một cách sai lầm rằng bạn đã đạt được vị trí mình mong muốn, điều
đó có thể đang cản trở sự phát triển cá nhân của bạn. Voltaire đã nói “Bộ não con người là một cơ
quan phức tạp với sức mạnh tuyệt vời giúp con người tìm ra lý do để tiếp tục
tin vào bất cứ điều gì anh ta muốn tin.” Vì lẽ đó thay đổi nó là
điều rất khó. Hãy thách thức nhận thức của bạn. Hãy cố gắng
nhìn nhận cuộc sống của bạn như nó thực sự là như thế nào - và sau đó học cách
chấp nhận nó. . . hoặc thay đổi nó.
Câu chuyện số 3. Bắn chết gấu bằng chiếc ô.
“Rủi
ro đầu tiên và khó khăn nhất mà chúng ta có thể gặp phải là thành thật với
chính mình.”
—Walter
Anderson
Một người đàn ông tám
mươi tuổi đến phòng khám của bác sĩ để kiểm tra sức khỏe định kỳ hàng năm.
Bác sĩ hỏi anh cảm thấy
thế nào. “Chưa bao giờ tốt hơn,” người đàn ông trả lời. “Tôi mới cưới một cô vợ
hai mươi tuổi và cô ấy đang mang thai đứa con của tôi. Ông nghĩ sao về điều đó
thưa bác sĩ?”
Bác sĩ suy nghĩ một phút
rồi nói: “Để tôi kể cho ông nghe một câu chuyện. Anh rể của tôi là một thợ săn
cuồng nhiệt. Một ngày nọ, anh ta vội đi săn đến nỗi vô tình chộp lấy một chiếc
ô thay vì khẩu súng trường. Trong lúc anh đi lang thang trong rừng thì một con
gấu xám đột nhiên xuất hiện trước mặt anh ấy. Anh ta nhanh chóng giơ chiếc ô
lên, chĩa vào con gấu và bóp chặt tay cầm”
“Sau đó chuyện gì đã xảy
ra?” ông già hỏi.
“Chà,” bác sĩ nói, “tin
hay không tùy bạn, con gấu đã ngã chết trên mặt đất.”
"Không thể
nào!" ông già kêu lên. “Chắc chắn có ai đó đã bắn con gấu.”
“Chính xác. Đó cũng là
suy nghĩ và quan điểm của tôi,” bác sĩ trả lời.
Bàn luận bên ngoài câu
chuyện
Có sự khác biệt lớn giữa
việc tự tin và việc lừa dối chính mình. Có thể khó để nhận ra cái nào là cái
nào, nhưng điều cần thiết là phát triển khả năng phán đoán quan trọng đó. Trải
nghiệm hạnh phúc thực sự thường phụ thuộc vào việc có những kỳ vọng hợp lý.
Để giữ cho kỳ vọng của
bạn hợp lý:
1. Bắt đầu bằng cách hỏi
chúng là gì. Đôi khi chúng ta có một ý tưởng mơ hồ về điều gì đó chúng ta mong
đợi, nhưng vẫn chưa thực sự xác định được nó. Nếu bạn có thể diễn đạt rõ ràng
mong đợi của bạn, việc đánh giá chúng sẽ dễ dàng hơn nhiều.
2. Hãy tự hỏi chúng đến
từ đâu. Kỳ vọng đó dựa trên kinh nghiệm và quan sát hay bạn chỉ bịa ra chúng?
Hãy trung thực về nó. Nếu có khoảng cách giữa những gì bạn biết sẽ xảy ra trong
thế giới thực và những gì bạn hy vọng sẽ xảy ra thì có lẽ đã đến lúc bạn phải
điều chỉnh những kỳ vọng của mình.
3. Chia sẻ chúng. Nếu kỳ
vọng của bạn liên quan đến người khác, họ có biết về điều đó không? Chúng ta
thường đặt kỳ vọng vào người khác rồi “quên” nói với họ – một công thức dẫn đến
thất bại. Kiểm tra với các đối tác tiềm năng trước khi mọi việc đi xuống; chia
sẻ suy nghĩ và xem họ có muốn tham gia không.
4. Nhận phản hồi. Hãy
cùng bạn bè của bạn để có nhiều cách nhìn hơn giúp đánh giá xem kỳ vọng của bạn
có hợp lý hay không. Hỏi họ nghĩ gì. Nếu họ bật cười khi nghe những gì bạn mong
đợi từ cuộc sống, đó có thể là một dấu hiệu tốt cho thấy bạn cần phải đánh giá
lại.
Câu chuyện số 4. Tại sao chúng ta lại ở đây?
Ngày xưa có một chú lạc
đà con sống với mẹ. Một ngày nọ, cô hỏi mẹ: “Tại sao lạc đà lại có bướu?”
Lạc đà mẹ mỉm cười và
trả lời: “Là động vật sa mạc, chúng ta cần dự trữ nước để có thể tồn tại trong
thời gian dài mà không cần uống nước”.
Lạc đà con suy nghĩ một
lúc rồi hỏi: “Được rồi, tại sao chân của chúng ta dài và bàn chân to, tròn và
mềm?”
Người mẹ trả lời: “Đôi
chân dài của chúng ta giúp chúng ta tránh xa mặt cát nóng bức và bàn chân to
mềm mại giúp chúng ta không bị lún xuống cát. Bằng cách này chúng ta có thể di
chuyển quanh sa mạc tốt hơn bất kỳ ai khác!”
Lạc đà con sau đó hỏi:
“Mẹ ơi, tại sao chúng ta có lông mi dài?”
Lạc đà mẹ trả lời: “Lông
mi dài và dày của con sẽ bảo vệ mắt con khỏi cát sa mạc khi gió thổi vào.”
Lạc đà con nhìn mẹ rồi
lẩm bẩm: “Con hiểu rồi. Vì vậy, cái bướu dùng để trữ nước khi chúng ta ở sa
mạc, đôi chân dùng để đi qua sa mạc và những chiếc lông mi này bảo vệ mắt ta
khỏi cát sa mạc.”
Lạc đà mẹ dui dụi vào
chán con mình và gật đầu.
Lạc đà con bối rối hỏi:
“Nếu Chúa ban cho chúng ta nhiều tài năng đến thế để sống ở sa mạc thì tại sao
chúng ta lại ở trong Sở thú?”
Lần này lạc đà mẹ chỉ
biết nhìn con rồi cúi xuống không nói nên lời.
Bài học từ câu chuyện.
Câu chuyện về chú lạc đà
con dạy về tầm quan trọng của việc sống và làm việc trong môi trường mà bạn có
thể phát huy tốt nhất thế mạnh bẩm sinh của mình. Kỹ năng, kiến thức, tài
năng, khả năng và kinh nghiệm của bạn chỉ có ích nếu bạn ở đúng nơi, đúng lĩnh
vực mà bạn có thể sử dụng chúng một cách thích hợp.
Bạn không thể phát triển
hoặc nổi trội trong một môi trường hạn chế tiềm năng của bạn. Khi các tiềm năng
không được phát huy giá trị nó không những trở nên vô giá trị mà thậm chí còn
cản trở cuộc sống bình thường của bạn bằng cách khiến bạn cảm thấy thất vọng,
chán chường và buông xuôi.
Đừng tự hào với những
gì mình có khi mà bạn không thể sử dụng nó một cách thực tế. Nó sẽ chẳng là gì
cả, đừng trưng nó ra, đừng biến nó thành đồ ăn để thi thoảng mang ra gặm lại,
những ánh hào quang tưởng tượng đó không khiến cái dạ dày của bạn bớt sôi lên.
Nó nên là một nỗi đau, một sự nhức nhối để có thể khiến bạn thực sự hành động để
thay đổi.
Câu chuyện này cũng có
thể giúp cha mẹ dạy trẻ tầm quan trọng của việc tìm ra điểm mạnh và niềm đam mê
của mình và sử dụng chúng theo những cách có ích. Câu chuyện cũng có thể là bài
học cho chính các bậc cha mẹ khi cố định hướng, gò ép con theo những môi trường
đã định theo ý của mình bất chấp môi trường đó có phù hợp và phát huy hết tiềm
năng của con hay không.
Câu chuyện số 5. Anh có biết tôi là ai không?
Do thời tiết rất xấu,
nhiều chuyến bay trong và ngoài nước bị hoãn. Tại quầy sân bay có một hàng dài
người chờ được đặt lại vé, và nhân viên tại cổng đang cố gắng hết sức để đáp
ứng nhu cầu của mọi người. Hầu hết khách hàng đều kiên nhẫn chờ đến lượt. Nhưng
một quý ông đã tiến lên phía trước hàng và nói rằng ông ấy phải lên chuyến bay
tiếp theo vì ông ấy có một cuộc họp quan trọng cần tham dự. Người an ninh sân
bay lịch sự giải thích rằng ông ta phải đợi đến lượt mình, rằng trước mặt ông
ta có rất nhiều người. Ông ta tiếp tục nài nỉ và cuối cùng hỏi với giọng điệu
rất khoa trương "Cậu có biết tôi là ai không?"
Không bỏ lỡ một nhịp
nào, người an ninh sân bay dày dạn kinh nghiệm chộp lấy micro và thông báo
trước đám đông: “Chú ý! Chú ý! Có ai ở đây biết người đàn ông này là ai không?
Ông ấy đang không biết mình là ai. Ông ta dường như đã mất đi danh tính của
mình! Người đàn ông bị xúc phạm và ngay lập tức phản công bằng câu
"Láo toét, Rồi ngươi sẽ phải trả giá”. Người an ninh sân bay
rất bình tĩnh trả lời: “Thưa ông, ông cũng sẽ phải đi đến cuối hàng để làm điều
đó. Có rất nhiều người ở phía trước của ông!
Cả đám đông vỗ tay vang
dội.
Vài suy nghĩ từ câu
chuyện
Những câu chuyện như thế
này bạn gặp hằng ngày phải không, và cái kết có thể không hoàn toàn giống câu
chuyện này nhưng nó thường là na ná thế về mặt bản chất. “mày biết bố mày là ai
không?”, “anh biết tôi là ai không?”; “biết bố mày là ai không?” có thể được phát
ra từ đứa trẻ con, gã thanh niên, chàng lái xe, ông bảo vệ chứu chưa hẵn chỉ là
quan chức, doanh nhân hay người giàu tiền bạc hay quyền lực.
Đừng ảo tưởng, bạn là
ai, bạn quan trọng như thế nào, nó chỉ có ý nghãi với duy nhất bạn. Người trả lời
cho câu hỏi đó là chính bạn chứ không phải ai khác. Khi bạn ảo tưởng mong muốn
rằng bạn cần được nhận được sự tôn trong tuyệt đối từ người khác, cái bạn nhận được
không gì khác ngoài sự giận dữ và thất vọng.
Và vì lẽ đó chẳng có gì đáng
ngạc nhiên khi ta thấy cơn thịnh nộ trên đường, cơn thịnh nộ trên không, cơn
thịnh nộ trên mạng, cơn thịnh nộ về giới tính, cơn thịnh nộ trong nội thành,
cơn thịnh nộ ở siêu thị! Tại sao lại có một lượng cơn thịnh nộ lớn như vậy?
Nó bắt nguồn từ đâu?
Tất nhiên, kiểu mỉa mai
được mô tả trong câu chuyện có thể khiến bất kỳ hãng hàng không nào phá sản khá
nhanh, nhưng tiếng vỗ tay từ đám đông cho thấy mọi người rất phấn khích khi sự
kiêu ngạo không được khen thưởng. Và đó không phải là lý do khiến nhiều người
nổi giận sao? Kiêu ngạo, tự cho mình quyền, và ngưỡng thất vọng thấp?
Tất nhiên hành động của
nhân viên sân bay là thiếu kiên nhẫn và nó rất có thể gây họa cho anh ấy và cả
hãng hàng không. Và tất nhiên sẽ có cách khác phù hợp hơn.
Hãy bớt ảo tưởng, hãy nhẫn
nại và khiêm tốn để bảo vệ chính mình!
Comments
Post a Comment