Câu chuyện số 1. Chuyện Cá và Rùa
Đức
Phật đôi khi kể những câu chuyện để giải thích sự việc cho các đệ tử của Ngài.
Có lần Ngài kể chuyện cá gặp rùa dưới nước.
“Anh
đi đâu lâu thế giờ mới gặp lại anh?” con cá hỏi.
Rùa
nói: “Tôi đã ở trên đất liền”.
“Có
thứ gọi là đất liền à?” Cá hỏi: “Cái đất liền đó có đẹp và mát không?”
Rùa
nói: “Không, không phải vậy, nó nóng và khô”.
“Tôi
có thể bơi trong đó không?” con cá hỏi.
Rùa
nói rằng nó sẽ không thể bơi được trong đó.
“Nó có sóng và bọt trắng không?” con cá hỏi tiếp.
Rùa
nói rằng nó chưa bao giờ nhìn thấy sóng dâng lên ở đó.
“Vậy thì không có cái gọi là đất liền” con cá
nói. “Và bạn chỉ đang tưởng tượng và lừa dối người khác thôi. Thật tệ hại”. Con
cá bực bội nói với rùa.
“Chỉ
vì bạn chưa từng trải nghiệm nó, không có nghĩa là nó không tồn tại. Luôn luôn
có nhiều điều để học hỏi,” rùa nói và bơi đi.
Bài
học:
Không phải những gì ta chưa được trải nghiệm nghĩa là nó không tồn tại. Rất nhiều
thứ tồn tại mà ta chưa từng được trải nghiệm nó và nằm ngoài tầm hiểu biết của
chúng ta. Đừng thiếu hiểu biết và thiển cận như con cá đó.
Câu chuyện số 2. Người mù và con voi
Một
lần, các đệ tử của Đức Phật hỏi: “Tại sao các học giả và các ẩn sĩ ở Savatthi
luôn tranh luận về bản chất vĩnh cửu của thế giới, linh hồn và vân vân?” Đức Phật
giải thích: “Hãy tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta tập hợp một nhóm
người mù và cố gắng cho họ xem một con voi. Mỗi người chỉ có thể cảm nhận được
một bộ phận của con vật; do đó, người ta có thể sờ được đầu con voi, người khác
sẽ sờ được tai của nó, người thứ ba sờ được ngà của nó, v.v. Nếu chúng ta yêu cầu
những người mù mô tả con vật, mỗi người sẽ chỉ mô tả phần mà mình đã chạm vào.
Sau đó họ sẽ tranh luận xem cái nào trong số chúng đúng. Nhưng thực ra, không
ai trong số họ biết được sự thật hoàn toàn. Các nhà truyền giáo và học giả giống
như những người mù, không nhìn thấy toàn bộ con vật mà đánh nhau một cách vô
ích”.
Bài
học:
Những kẻ thiển cận và thiếu hiểu biết thì hay tranh cãi. Chúng ta không nên tranh
cãi với nhau khi không biết toàn bộ sự thật.
Câu chuyện số 3. Người nông dân và người lính.
Một
lần nọ, một người nông dân và một người lính gặp nhau và trở thành bạn bè. Người
lính hỏi người nông dân: “Cả ngày anh làm gì?” Người nông dân trả lời: “Tôi cày
ruộng và trồng trọt. Khi nông sản chín, tôi lại bận rộn thu hoạch”. Người lính
nói: “Điều đó có vẻ không có nhiều ý nghĩa nhỉ. Nó thật tầm thường và đơn điệu.
Nhìn tôi này. Tôi đi chiến đấu với nhà
vua. Bạn nên gia nhập quân đội và phục vụ nhà vua. Đó mới là việc của những người
đàn ông”. Người nông dân nói: “Làm sao tôi có thể tham chiến được? Tôi không được
huấn luyện để chiến đấu. Tôi luôn làm việc trên những cánh đồng trồng cây lương
thực.” Một nhà sư đi ngang qua nghe thấy cuộc trò chuyện và nói thêm: “Người
lính, anh đang làm một công việc bảo vệ đất nước một cách tuyệt vời. Nhưng vai
trò của người nông dân cũng không kém phần quan trọng. Bạn sẽ ăn gì và nuôi dưỡng
cơ thể mình bằng gì nếu người nông dân không nỗ lực?
Bài
học:
Mọi công việc đều có giá trị. Bạn không nên tự đề cao mình và hạ thấp người khác
chỉ vì công việc.
Câu chuyện số 4. Gió và Mặt Trăng
Ngày
xưa, có một con sư tử và một con hổ sống trong một khu rừng xa xôi. Họ đã gặp
nhau khi còn nhỏ và vẫn là bạn tốt của nhau. Một ngày nọ, họ cãi nhau. Sư tử
nói: “Thời tiết sẽ trở nên mát mẻ hơn khi trăng tròn dần khuyết đi, nhỏ dần đi”.
Con hổ không đồng ý với nhận xét đó nó nói: “Hỡi Sư Tử! Đó là điều không đúng. Thời
tiết sẽ mát hơn khi trăng khuyết trở thành trăng tròn, tức là nó to lên.” Chẳng
bao lâu, cuộc tranh cãi chuyển sang một cuộc cãi vã lớn giữa hai người bạn. Sư
tử và hổ quyết định gặp một vị Bồ Tát ở trong rừng. Bồ Tát mỉm cười với họ và
nói: “Cả hai người đều không sai. Trời có thể mát hơn ở bất kỳ giai đoạn nào của
mặt trăng. Gió mang lại cái lạnh.” Sư tử và hổ vui vẻ tạ ơn Bồ Tát và mãi mãi
là bạn bè.
Bài
học: Tranh luận không thể gây đổ vỡ tình bạn nếu chúng ta không thiển cận hay
phán xét mà sẵn sàng lắng nghe.
Comments
Post a Comment