Chọn phước lành nào: Tiền bạc, Danh tiếng hay Trí tuệ vô biên?

 

Một ngôi chùa lớn trong vùng tổ chức hội nghị tổng kết để đánh giá về mọi hoạt động phật sự trong cả năm. Cuộc họp có sự tham gia của đầy đủ thành phần từ tăng đoàn cho đến chính quyền và cộng đồng. Đoàn chủ tịch hội nghị có Đại đức đại diện cho giáo hội cấp trên, các đại diện phụ trách các mảng phật sự chuyên trách, các thành viên từ chính quyền và cộng đồng, ủy ban tài chính và các ban bệ khác. Đại đức trụ trì là một nhà sư dạn dày kinh nghiệm trong hoạt động phật giáo, người đã trình bày toàn bộ những hoạt động, những việc đã làm được, chưa làm được, nguyên nhân chủ quan, khách quan, những bài học kinh nghiệm cần lưu ý và kế hoạch cho năm tới.  Tất cả đều đồng ý nhất trí đánh giá cao những thành tích đạt được của Chùa và Sư trụ trì.

Đúng lúc cuộc họp đang căng thẳng khi mọi người đang bàn luận, đóng góp sáng kiến cũng như kế hoạch hoạt động để giải quyết khoản nợ khổng lồ của nhà chùa do những hoạt động vì cộng đồng, vì chúng sinh nhưng đã vượt kế hoạch chi để lại thì bỗng nhiên toàn bộ âm thanh, ánh sáng vụt tắt. Một vầng hào quang rực rỡ xuất hiện. Tất cả cúi rạp mình trước sự hiển linh của Đức Phật. Một giọng nói đầy quyền uy như sấm vang lên khiến mọi người không khỏi kinh hãi và kính sợ:

- Ta là Đại la hán thay mặt cho Đức Phật Tổ xuống đây để truyền lời ngợi khen của Đức Phật Tổ tới Đại Đức trụ trì chùa này. Để khen thưởng Người vì đã cống hiến nhiều năm phục vụ cho Phật pháp và chúng sinh, Đức Phật sẽ ban cho Đại đức một phước lành. Người được phép chọn một trong ba phước lành sau: Tiền bạc vô hạn, Danh tiếng vô hạn hoặc Trí tuệ vô biên.

Không do dự, sư trụ trì lập tức lên tiếng.

- Xin Phật tổ ban cho con “Trí tuệ vô biên”

- Ước muốn của Người đã được chấp thuận, Hãy đón nhận nó.

Và rồi ánh hòa quang vụt tắt, Đại la hán đã dời đi. Âm thanh, ánh sáng từ điện lưới đã trở lại. Mọi việc diễn ra quá bất ngờ và kêt thúc quá nhanh. Tất cả các vị tăng sư và phật tử vẫn còn đang cúi rạp mình chỉ dám ngước mắt lên nhìn theo. Sau khi mọi người đã định thần trở lại, một sự im lặng kéo dài khi tất cả mọi người đều nhìn về phía sư trụ trì người vừa được Phật tổ ban phước với ánh mắt hoài nghi. Ngài vẫn vậy, một khuôn mặt phúc hậu, thông minh pha chút lo toan thường nhật, không thấy thêm ánh hào quang lấp lánh nào của Phật tổ lưu lại trên trán như truyền thuyết.

Cuối cùng, vị Đại đức đáng kính, người đại diện cao nhất cho giáo hội phật giáo cấp cao, người ngồi ở ghế chủ tịch, trung tâm của hội nghị ghé vào tai sư trụ trì nói đủ nhỏ để chỉ những người trong tăng đoàn chủ tịch có thể nghe: “Nói gì đi ngài Đại đức trụ trì.”

 Sư trụ trì đưa mắt nhìn tòa thể đoàn chủ tịch và thì thầm: “Lẽ ra tôi nên lấy tiền.”

Vị Đại đức cấp trên nhìn sư trụ trì và toàn bộ đoàn chủ tích rồi nói: “Đến lúc này thì ta tin chính xác là Đức Phật tổ đã hiển linh và sư trụ trì nhận được Phước lành là có thật- A di đà phật”

Ngày hôm sau, sư trị trì đã lặng lẽ rời chùa.

tiền bạc, danh tiếng hay trí tuệ


Comments